Này này …
Nó bất lực nhìn bọn bạn giơ balo đựng đống đồ.
- Sao lại muốn ngủ luôn ở đây chứ?!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Hehehe, dù sao nãy cô Như với dì Trinh cũng đi dự tiệc rồi mà, chú Huy cũng đi công tác, cho ở ké bữa
Gia Linh bày têu cười ha hả.
- Bọn bạn tồi!
- Nào nào, ở ké thôi mà, một tối thôi, ăn mừng nhóm làm việc hiệu quả, dán ảnh nữa là xong!
- Tớ … làm phiền rồi!!
Nó thở dài bất lực.
- Bọn nó thì thôi đi_ Nó trừng mắt _ Sao hai anh cũng hùa theo thế hả?!!!!
Hai thằng anh …
Còn xung phong trải nệm các thứ ra hết rồi kìa.
- Giớm, mày cứ ru rú ở nhà như khỉ ấy, nay ở đây quẩy bữa.
- Nhưng nhớ ngủ đúng giờ_ Minh Quân nhìn đồng hồ.
- Mé, thằng khô khan, mày như ông bố già vậy_ Thanh Duy đập vai anh.
Không nên gọi là bố nhỉ?
Gọi em rể nghe có vẻ hay hơn ainha~
Nó chịu đựng chưa kịp nguôi, Hồng Phong đã lôi từ balo ra mấy chai rượu.
- Tadaaaaaaa
- Đờ cờ mờ !!!_ Nó đến túm cổ áo cậu_ Nhà chứ không phải quán bar, mày đã đủ tuổi uống rượu chưa má thằng cờ hó!!!
- Bình tĩnh nào Thanh Vân hahahaha
- Ơ … mọi người bình tĩnh đi.
Thanh Duy chống tay vào cửa.
- Mới tội nghiệp nhóc làm sao?
- Này _ Anh cất giọng làm nó ngưng lại_ Nhóc cũng có bạn đúng không?
Nó trừng mắt nhìn Hồng Phong, cậu ngơ ngơ.
- Bạn?
- Ý anh là _ Anh dụi mũi _ Cô bé nhóc thích đấy? Gọi đến chơi chung đi.
Ngay lập tức chưa đầy 3s, tai cậu đỏ đến mức mất kiểm soát.
Nó như bắt được vàng, lôi điện thoại ra.
- Á à trẫm có số của Mỹ Đan! Ahahah mày chết với bà Lý Hồng Phong!!!
Cậu vội vàng chạy đến ngăn lại nhưng bị Gia Linh túm cổ áo lôi một chỗ.
- Khoan ~ Đi đâu thế ~
- Á aaa Trần bà bà, thả tao ra, nay tao lôi thôi lắm.
- Đấy là tại nãy mày về lấy đồ sửa soạn không kĩ_ Cô lươn lẹo nhìn Bích Lan_ Tiểu Bích Bích, lên!!! Giữ hắn!!!
Bích Lan lúng túng không biết làm thế nào, lao đến giữ Hồng Phong lại.
- Aaaa tớ xin lỗi
Toàn mấy đứa to đầu 17 tuổi mà như cái chợ vỡ.
" Alo ạ?"
Hí hí hí hí hí
Nó kiềm chế không cười, hỏi.
- Mỹ Đan đang làm gì thế?
" A? Chị Thanh Vân? Em … em đang rảnh nên ngồi tìm việc làm thêm thôi ạ"
Heheheheh, đang rảnh à?
- Ưm ưm ưm
Nó ác độc nhìn tên lươn lẹo nào đó đang giãy giụa.
- Đến nhà chị chơi đi, em biết nhà chị đúng không?
" Dạ ???!! Nhưng … thôi, em không đi đâu ạ!"
- Đến đây, toàn người quen thôi.
Hồng Phong cũng đang đây nà
Nó cười gian xảo.
" … v … vậy ạ? Em sẽ không phiền mọi người chứ?"
- Không đâu không đâu, em đến đi nhé, đi đường cẩn thận.
" D … dạ"
Nó cúp máy.
- Ahehehe, tao quả là người tốt mà.
Sau đó chính là bãi chiến trường giữa nó và Hồng Phong.
- Chậc, tuổi trẻ mới trẻ trâu làm sao
Thanh Duy gác chân lên bàn.
- Mày đúng là con người nhạt nhẽo
Anh ngồi bấm máy tính.
- Hai bô lão kia, vào đây chơi chung coi!!!
Nó ló đầu ra gọi.
- Tới liền.
Anh gấp máy tính, đứng dậy.
Thanh Duy trố mắt.
- Má, mai nộp bài rồi đấy, mày làm đi tao còn chép chứ.
- Kệ mày
Anh nói rồi một mạch đi thẳng.
Thứ vô lương tâm
Bọn nó ngồi chơi ma sói một lúc thì nghe tiếng chuông cửa, nó biết là Mỹ Đan, liền gọi với ra.
- Bé Đan! Cửa không khóa, em vào đi.
Cạch
- Làm phiền mọi người ạ
Tim Hồng Phong bỗng dưng đập nhanh nhiều chút.
Mịa nó, nay lôi thôi lếch thếch thế này …
Mất hình tượng quá!!!
Nó vỗ tay.
- Nào nào, mọi người đến đông đủ rồi, cứ thoải mái nhé.
- Rõ ràng lúc nãy con nào to mồm nhất bảo sẽ không chơi đi ngủ sớm_ Gia Linh bất lực.
- Bảnh là bảnh vẫn gáy bạn ơi :)))
Thanh Duy thêm dầu vào lửa.
- Tại chúng mày dun dỗ tao!_ Nó quay sang anh cầu cứu_ Anh nhỉ?
Anh phì cười.
- Ừ
Hai cái con người này :)))))
Nó quay lại.
- Được rồi, bây giờ cứ ăn uống hết mình nhá, bé Đan cũng đến rồi mà!
Rồi bọn nó lôi hết bánh kẹo, bánh kem rồi đồ nướng, bia bọt ra.
- Mày mới 17 mà dám uống à?
Nó hoài nghi nhìn Hồng Phong.
- Cú… khụ khụ, ý tao là, lâu lâu phá lệ một tí, chơi hết mình chứ
Nó thương cảm nhìn thằng bạn muốn ra vẻ với crush hic.
- Đan cứ tự nhiên nhé, ở đây toàn người quen thôi.
- Dạ, em sẽ cố gắng ạ
Hic, tự nhiên cũng cần cố gắng, quả nhiên là thành viên hội Kỉ luật mà.
- Này …
Nó ghé tai anh nói thầm.
- Anh uống đấy à?
Anh nghiêng đầu khó hiểu.
- Sao lại không?
- Thì lần trước anh say chỏng vó ra còn gì?
Bắt gặp ánh mắt ngây thơ ngu dốk của nó, anh ngờ ngợ ra gì đó, cười không hề giả trân.
- Không sao, còn em đưa về cơ mà.
- Thôi thôi, em không đưa đâu, mặc xác anh.
- Nên uống không nhỉ?
Anh cầm chén bé lên nhìn nhìn.
Nó lấy cái chén đặt xuống, đưa cho anh cốc nước cam.
- Đừng đừng, anh uống cái này …
- Hmm?
- Bia rượu không tốt cho người già :v
-……
- Hehehehe, đùa đấy, anh uống thì cứ uống, dù sao cũng ở lại đây mà.
- Thôi, em bảo không anh liền không uống.
Nó nhất thời đỏ mặt.
Sao … sao lại nó bảo liền không làm chứ?!!!!!!
- Này_ Nó lúng túng_ Làm sao thì làm? Mai đi học đấy
-…
- Mày rất biết khá hỏng không khí đấy.
Nó thậm chí còn thấy được mấy tên tâm thầm này uống rượu nữa chứ.
Đứa nào cũng ngà ngà say, chắc có bé Đan với Bích Lan, cả anh nữa, còn tỉnh táo.
Nó bị ép uống tầm 2 chén mà thấy đầu cũng lâng lâng này.
Nãy Mỹ Đan có nói xin phép mẹ rồi, cũng kà chỗ quen biết, nên con bé có thể ở đây.
- Anh bảo mà có nghe đâu, lì cái mặt
Anh bất lực nhìn nó ngồi thừ ra.
- Hic …
- Nào, đi lên phòng ngủ
Nó giãy ra
- Em còn muốn chơi!.