Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Rốt cục, là cô đã chết hay chưa?
Trong lúc thập tử nhất sinh thế này, sự mạnh mẽ đến đáng sợ kia vẫn không chút nào lung lay. Đôi mắt to tròn chăm chắm nhìn vào chàng trai phía trên đầu, gắng sức giữ chặt lấy cổ tay cô không buông. Cho dù cô có là siêu nhân đi chăng nữa, thì ở độ cao này, cũng chết mất xác chứ chẳng chơi, nên, chàng trai kia – Kun sẽ quyết không để Shi như vậy.
Quan sát địa thế, Shi có thể thấy, vùng này rất sâu, vô cùng sâu. Nhìn xuống dưới chân, chỉ là một màn đen kịt tăm tối cùng lớp sương mù mịt. Trong lúc cô còn đang mải mê quan sát đến bỏ bê xung quanh, cánh tay Kun bắt đầu tê nhức, khiến cả hai người đều phần nào thót tim vì tụt xuống. Cặp mắt sắc lẻm kia mới bắt đầu để ý đến thứ mà anh cố gắng níu chặt bằng được, cũng là hi vọng sống sót cuối cùng.
Một cành cây cheo leo mọc giữa vách núi, không có một chiếc lá. Sức nặng của cả hai người, cũng đã phần nào khiến cành cây to kia có dấu hiệu gãy đôi. Nhưng thứ khiến Shi thật sự quan tâm, chính là bàn tay rắn rỏi màu mật, cố gắng giữ đến tím tái cả lên.
-Buông tay tôi ra đi! – Câu nói lạnh lùng và tàn nhẫn nhất từ trước tới nay phát ra từ cánh môi nhỏ nhắn kia không chút e dè.
Con ngươi đen láy lộ rõ vẻ ngạc nhiên nơi đáy mắt, cùng cặp lông mày đen nhọn phía đuôi nheo lại vẻ giận dữ và cặp môi bị cắn đến rướm máu. Chàng trai này thật quá ư cứng đầu. Điều đó cũng đương nhiên thôi, không một người đàn ông nào lại muốn xa rời người phụ nữ mình yêu cả, và cả Kun cũng vậy.

“Cạch!”. Cành cây bắt đầu nứt vỡ, Shi quát lên giận dữ, nhưng anh vẫn mặc nhiên không nghe, không nói. Hai người bắt đầu tụt xuống, chỉ chốc nữa thôi là cánh cổng địa ngục sẽ bắt đầu mở ra. Cô hét lên lần nữa, hét lên trong tiếng khóc đắng cay. Từng giọt, từng giọt một cứ vô định rơi, cùng tiếng nấc nhẹ hòa trong câu nói van xin.
-Tôi không thể làm như vậy được – Cô cứ tưởng cậu trai này bị câm rồi cơ.
Shi tròn mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn lãng lộ rõ vẻ đau khổ không dứt. Không biết là làm sao, nhưng cô có thể cảm thấy thứ đang đập trong lồng ngực Kun đang đau đớn, vô cùng đau đớn. Cơn đau ấy như lan truyền đến tận xương tủy, len lỏi cả vào thứ bị đóng băng quá nửa – trái tim cô, cảm tưởng như bị khoét rỗng một lỗ sâu.
Đôi mắt chân thật của anh như nói với cô: Trái tim nhiệt thành này đã biết bao lần yêu em, chút lại ngừng, chút lại ngừng, nhưng chưa bao giờ tan đi dù chỉ một xíu. Thử đứng vào vị trí của tôi mà cảm nhận xem, lúc đang giữ chặt lấy người mà mình yêu nhất, em có buông tay hay không? Còn tôi thì xin thưa rằng, “Nhất quyết không buông”, bởi, nếu buông cánh tay này ra, “tôi sẽ mất em mãi mãi”.
Lời nói là thật sao?
Trên đời này, liệu cô có bao giờ nhận ra người ta đã đối tốt với mình bao nhiêu hay không?
Quan hệ giữa người với người của cô, không ít thì nhiều, cũng chỉ là những lời nói gió bay, không đáng để đặt niềm tin. Nhưng không hiểu sao, lời nói này cô lại không thể không tin.
“Cạch!”, cành cây kia đã không còn cứu vớt hai người nữa rồi, nó đã gãy mất rồi.
Bây giờ, không còn cơ hội để mà níu lấy nữa, cũng không còn cơ hội bảo vệ người mà cô tin yêu nhất nữa rồi. Vì người đó mà cô nguyện hi sinh tính mạng, kiên quyết bảo anh buông tay ra cho bằng được. Không cần bảo Shi phải đứng vào lập trường của anh đâu…Bởi vì, cô đã hiểu rõ điều đó từ rất lâu rồi, chỉ là bản thân quá cứng đầu để có thể thừa nhận điều đó.
Tình yêu của anh, đã bao giờ cô nhận?

Tình yêu của cô, đã bao giờ tự bản thân thừa nhận?
Côđã dối lòng quá nhiều rồi!
Khoảnh khắc thập tử nhất sinh này mà anh vẫn quyết cứu cô cho bằng được. Dang hai tay ôm chặt cô vào lồng ngực không buông, cho dù hai người đang rơi xuống với tốc độ ánh sáng. Trong vòng tay anh thật ấm áp, thật hạnh phúc làm sao. Có lẽ, lời nói yêu anh để kiếp sau hãy nói, nếu, chúng ta còn có duyên. Hai hàng nước mắt cứ vô định rơi, thấm vào lớp áo phông mỏng của Kun.
Ông trời phải chăng đã nhìn thấy tấm chân tình đó?
Nếu không phải được mấy cành cây đỡ lấy, được tấm nệm bằng lá cây giúp thì cũng không còn toàn mạng như bây giờ. Không cảm nhận được nỗi đau thể xác, đôi mắt nhíu chặt lại vì sợ nay mở to ra. Vòng tay ôm chặt lấy cô giờ trở nên thật yếu mềm làm sao. Chẳng lẽ…Kun đã…?
Không! Cô không cam tâm!
Hai hàng nước mắt lại lần nữa tuông rơi, rơi mãi chẳng thấy ngừng. Nhưng, tiếng rên nhẹ nhàng của Kun như kéo Shi trở lại với hiện thực: anh chưa hề chết. Mệt mỏi được cô đỡ ngồi dậy, Kun mới bắt đầu để ý đến vết thương phía vai trái của mình, và nhất là khuôn mặt lo lắng vô cùng của cô.
-Tôi thật sự chưa có chết đâu – Anh cố cười, đưa tay lên đầu cô, vỗ nhẹ.

Shi đỏ mặt quay đi. Lúc này, cô mới để ý đến vùng địa thế xung quanh. Cũng không quá đáng sợ như cô tưởng tượng, bởi, đây là cả một khoảng trời màu xanh thiên nhiên đẹp mắt. Màu xanh non hòa cùng ánh nắng, hòa cùng màu xanh thẳm của bầu trời khiến cô chăm chú nhìn mãi không thôi. Tiếng hót lanh lảnh của cả một bầy chim vang lên, nhưng một bài ca không lời đầy tinh tế.
Chỉ tiếc, nơi này quá heo hút. Khó trèo lên, mà hơn cả là phía dưới này còn có người đang bị thương. Một không gian tĩnh lặng như tờ, Shi mải mê suy nghĩ. Tiếng nói ấm áp của chàng trai tuấn tú ngồi cách cô không xa khẽ phát lên:
-Rốt cục với em, tôi là gì?
Một câu hỏi thật khó trả lời. Nhưng chẳng phải, Shi đã có đáp án rồi hay sao? Cô không dám quay ra nhìn anh, nhưng mái tóc ngắn màu đen khẽ bồng bềnh trong gió khiến anh bị thu hút, và hơn cả, là giọng nói ngọt ngào như kẹo bơ đường:
-Anh…là một người vô cùng quan trọng, mà tôi trân trọng bằng cả trái tim!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận