Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả hai đều có chút hơi ngượng ngùng, hai mắt đều sưng hết lên.
Vừa lúc là cuối tuần nên Diệp Đình Viễn bảo Huyên Huyên mời Mộc Phàm và Tiểu Nhẫn lại đây để tổ chức ăn sinh nhất cô.
Hơn nữa vào sinh nhật năm mười tám tuổi, theo tập tục ở Lộc An thì chính là ngày lễ trưởng thành lớn.
Bọn họ không thể làm lớn được vậy nên chỉ có thể gọi đồng bọn quây quần bên nhau náo nhiệt một trận.
Diệp Đình Viễn dẫn theo ba đứa nhóc con này cùng nhau náo loạn một ngày, đầu tiên là cùng bọn họ đi tới công viên giải trí chơi cả buổi sau đó trở về còn phải xuống bếp nấu ăn.
Các bọn nhỏ cũng chẳng khách sáo một chút nào, mỗi người đều nghĩ ra những món mà mình muốn ăn để cho anh nấu.
Tuy rằng rất mệt nhưng nhìn thấy nụ cười thoả mãn trên mặt Nhiếp Tử Huyên là anh lại cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.
Buổi tối, sau khi tiễn đồng bọn đi về hết Nhiếp Tử Huyên năm liệt trên giường, nói như bà cụ non: "Cuối cùng đã về rồi."
Diệp Đình Viễn bưng cho cô một chậu nước ấm lại đây ý bảo cô đi ngâm chân, anh hỏi: "Sao vậy, mệt à?"
Nhiếp Tử Huyên thành thật gật đầu, lại làm nũng với anh: "Anh ơi, em cảm thấy nhà chúng ta chỉ cần có anh với em là đủ rồi."
"Như vậy không thể được." Diệp Đình Viễn nghiêm túc lắc đầu, lại nói: "Chỉ có một mình anh hầu hạ em thôi vậy thì anh sẽ rất mệt."
Nhiếp Tử Huyên: "..."
Cô bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, lại quẫy quẫy để nước chảy ào ào, nhìn Diệp Đình Viễn tới lui nói: "Anh này, không vội, chúng ta cùng nhau ngâm chân đi."
Diệp Đình Viễn không muốn nhưng lại bị cô kéo qua bắt anh phải để chân vào.
May mắn là chậu cũng lớn, Nhiếp Tử Huyên nghịch ngợm đặt chân lên mu bàn chân của anh, vui vẻ cười "khanh khách".
Thật ra hai người cũng thường xuyên cùng nhau ngâm chân, lúc Nhiếp Tử Huyên còn nhỏ nếu như cô không đi giày thì Diệp Đình Viễn đều để cho cô giẫm lên mu bàn chân của mình, anh đứng ở phía sau sẽ lôi kéo cô đi từng bước một cùng nhau đi qua.
Chân nhỏ giẫm lên chân lớn, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn đây chính là trò chơi mà cô cực kỳ thích.
Lúc này, hai người lại ngồi đối diện mặt đối mặt, nhìn đến hai bàn chân trần trơn bóng kia cô lại đột nhiên nghĩ đến trò chơi này.
"Anh ơi, đã lâu rồi anh không đỡ em cho em giẫm chân."
"Em đã lớn như vậy rồi còn không biết xấu hổ sao?"
Nhiếp Tử Huyên cười ngượng ngùng lại cọ đỉnh đầu lên trán anh một chút, Diệp Đình Viễn mỉm cười lại đẩy trở lại.
Hai người giống như những đứa trẻ chưa lớn chơi cái trò ấu trĩ này nhưng lại mỉm cười hết sức vui vẻ.
Mãi đến khi Diệp Đình Viễn nhìn thời gian mới nói: "Được rồi không đùa nữa, ngày mai em còn phải đi học đấy."
Anh cầm lấy khăn lông giúp cô lau khô chân, anh khẽ cụp mắt xuống rất chuyên chú lau cho cô giống như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng.
Trong lòng Nhiếp Tử Huyên rung động, cô nghiêm túc hỏi: "Anh ơi, anh nói xem về sau sẽ có người nào đối xử tốt với em giống như anh không?"
"Đương nhiên sẽ có." Diệp Đình Viễn ngẩng đầu mỉm cười.
"Nếu như không có thì sao?"
"Sẽ có."
Tuy rằng anh nói như thế nhưng Nhiếp Tử Huyên lại cảm thấy sẽ không có người nào như vậy cả, làm gì có ai so với được với anh chứ.
Cô lại làm nũng nói: "Anh ơi, anh cho em giẫm chân lần nữa đi."
"Em thật là!" Diệp Đình Viễn không có biện pháp nào với cô cả, anh đứng lên để cho cô giẫm lên mu bàn chân của mình, lúc giữ chặt lấy cô từ phía sau lại phát hiện ra cô thật sự đã cao hơn rất nhiều, phải ôm mới có thể duy trì được cân bằng.
Hai người chăm chú đi từng bước về phía trước, Diệp Đình Viễn cảm thán: "Huyên Huyên, em cao đến cằm anh rồi."
Nhiếp Tử Huyên rất vui vẻ lại nói: "Em còn muốn cao thêm năm centimet nữa."
"Được, vậy anh sẽ mua nhiều xương sườn cho em bổ sung canxi, như vậy em sẽ cao lớn hơn."
Nhiếp Tử Huyên mỉm cười, anh chẳng lãng mạn một chút nào, nhưng mà cô lại nghĩ không lãng mạn cũng tốt.
Vốn dĩ anh đã tốt như vậy rồi, bộ dạng còn đẹp, công việc thăng tiến, làm đồ ăn cũng ngon nữa, nếu như anh còn biết lãng mạn sẽ bị người ta nhớ thương mất.
Cô vẫn chưa quên bên cạnh anh còn có một Tề Tương đang có "mưu đồ gây rối" đâu.
Diệp Đình Viễn đưa Nhiếp Tử Huyên đến phòng ngủ, tay lại bị Nhiếp Tử Huyên giữ chặt, cô bất mãn nói: "Anh còn chưa nói chúc ngủ ngon với em."
"Ngủ ngon."
Nhiếp Tử Huyên vẫn không chịu buông tay nói: "Còn chưa buồn ngủ, cũng không nỡ đi ngủ."
Ngày hôm nay quá tốt đẹp, đột nhiên cô không muốn một ngày này cứ kết thúc như vậy.
"Không ngủ được thì làm cái gì?"
"Chúng ta lại nói chuyện một lúc đi."
Nhiếp Tử Huyên làm nũng nói, ở trước mặt người khác cô thật sự rất tự lập, rất tự chủ, làm chuyện gì cũng đều có chủ ý của mình.
Chỉ có duy nhất ở trước mặt anh là cô vĩnh viễn giống như còn chưa trưởng thành.
Diệp Đình Viễn cong ngón tay, thân mật mà búng lên trán cô một cái: "Nhưng anh mệt rồi, mau đi ngủ."
"Vâng."
Nhiếp Tử Huyên tủi thân gật đầu, Diệp Đình Viễn lại xoa đầu khen cô: "Em ngoan nhất!"
Lúc này Nhiếp Tử Huyên mới cảm thấy vừa lòng, Diệp Đình Viễn đi ra ngoài thuận tiện tắt đèn đi rồi đóng cửa lại.
Trở lại phòng khách, anh kéo sô pha ra biến nó thành một chiếc giường sau đó nằm trên đó, tuy rằng có hơi mệt nhưng tâm trạng của anh lại rất nhẹ nhàng.
Thật tốt, Diệp Đình Viễn nghĩ tốt nhất vẫn luôn như vậy.
Nhiếp Tử Huyên cũng nghĩ như vậy, thật tốt, hiện tại tất cả đều đang rất ổn.
Nhưng bọn họ lại không bao giờ nghĩ rằng, đêm tối qua đi nhưng sẽ lại có một đêm tối khác ập đến.
Buồi chiều ngày hôm sau, Nhiếp Tử Huyên theo thường lệ đạp xe đi đến trường học, phía ghế sau còn mang theo không ít sách truyện mà bạn học muốn thuê.
Trong lúc cô đạp xe tới trường thì mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình.
"Diệp Tử Huyên."
"Hử?"
Nhiếp Tử Huyên quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Đặng Tùng Tiều đang ở cách đó không xa.
Nhưng trong mắt cô nụ cười đó lại giống như đang nhìn thấy một con ác quỷ đến từ địa ngục.
Mặt cô trắng bệch, nhìn thấy Đặng Tùng Tiều đang ung dung thong thả bước từng bước đi về phía mình nói: "Quả nhiên là em Nhiếp Tử Huyên."
Xong rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Nhiếp Tử Huyên, cô không để ý đến anh ta lập tức quay đầu xe điên cuồng đạp xe chạy đi, đến ngay cả sách truyện ở ghế sau rơi vãi cô cũng chẳng thèm quản.
Cô đạp xe đạp, ngón tay run rẩy móc lấy điện thoại gọi cho Diệp Đình Viễn.
"Anh ơi, mau về nhà!"
"Làm sao vậy?"
"Đặng...!Đặng Tùng Tiều tới đây."
Giọng nói của cô run rẩy, quả thật cô quá sợ hãi, từ khi nào mà Đặng Tùng Tiều lại tìm được trường học của cô? Anh ta có nói cho ba cô biết hay không, có báo công an hay không, anh ta có biết nhà cô ở chỗ nào hay không...
"Anh ơi, anh mau về nhà lấy đồ đi, chúng ta mau chạy thôi."
Nhiếp Tử Huyên nói xong lại tắt điện thoại vứt bỏ xe đạp đi, ngăn một chiếc xe taxi lại, tay chân lạnh ngắt, ngồi xuống ghế xe thúc giục tài xế: "Bác tài, nhanh lên, phiền bác chạy nhanh lên."
Cô muốn khóc, cô thật sự hối hận muốn chết, cô không nên ôm tâm lý may mắn như vậy.
Nếu như bọn họ trốn không thoát thì phải làm sao bây giờ? Tên điên Đặng Tùng Tiều này muốn làm gì đây?
Lúc cô về đến nhà thì Diệp Đình Viễn cũng đã trở về.
Trước đây bọn họ luôn trốn trốn tránh tránh, vì sợ bị người ta phát hiện nên họ luôn chuẩn bị một cái túi nhỏ bên trong đựng tiền cùng một số thứ, hiện tại cái túi đó vẫn còn ở đấy.
Nhiếp Tử Huyên nhìn thấy Diệp Đình Viễn đã lấy túi xong, sau đó cô chạy về phòng lấy tập tranh của mình bỏ vào trong túi rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
"Anh, chúng ta đi thôi." Nếu còn không trốn thì sẽ không kịp mất.
Diệp Đình Viễn lại không hoảng sợ như vậy, ngược lại anh còn đặt tay lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Huyên Huyên, trước hết em nghe anh nói đã, nhỡ đây, anh chỉ nói là nhỡ đâu lần này chúng ta chạy không thoát, nếu nha anh bị người ta bắt đi, nếu như em bị đưa về lại nhà họ Đặng, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.
Nếu ba em lại đánh em thì em phải phản kháng, chúng ta đã luyện Tae Kwon Do nhiều năm như vậy không thể để vô ích được.
Cho dù báo công an vô dụng thì em vẫn phải báo..."
Anh lại lải nhải một đống, Nhiếp Tử Huyên căn bản nghe không vào, cô gấp đến mức muốn khóc, rống lớn nói: "Anh nói chuyện này với em để làm gì, chúng tay chạy nhanh đi thôi!"
Cô lôi kéo anh chạy ra ngoài nhưng còn chưa mở cửa thì đã nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập, còn có cả tiếng đập cửa thô bạo.
Người bên ngoài thấy không có ai đáp lại nên bắt đầu nhanh chóng đá cửa.
Từng tiếng đá đó giống như không phải tiếng đá cửa mà giống như đang đá vào lòng Nhiếp Tử Huyên.
Mặt mày cô xám xịt chỉ biết ngơ ngác nhìn cửa, hốc mắt chỉ toàn nước mắt.
Tới rồi, đã tới nhanh như vậy rồi, cô hại anh thảm rồi.
So với vẻ hoảng loạn của Nhiếp Tử Huyên thì ngược lại Diệp Đình Viễn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Mười năm, anh đã từng nghĩ vô số lần việc bọn họ sẽ bị phát hiện như thế nào, lúc đó anh phải làm sao, bây giờ rốt cuộc ngày này cũng tới vẫn không thể tránh được.
Anh lại tiếp tục nói với cô: "Huyên Huyên, em đã nhớ kỹ những lời anh nói với em chưa? Đừng sợ, không sao đâu, em đã trưởng thành rồi sẽ không cần phải sợ bọn họ nữa.
Dù cho anh có không ở bên cạnh em thì em cũng phải sống tốt, đừng quên phải học tập chăm chỉ..."
Cánh cửa phía sau đã sắp chịu đựng không nổi, vành mắt Diệp Đình Viễn cũng đỏ hoe.
Anh đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy.
Kể từ ngày anh bắt đầu đưa Nhiếp Tử Huyên đi là anh đã biết bản thân mình trốn thoát không được.
Chỉ là anh không nỡ, em gái anh còn nhỏ như vậy, bơ vơ không nơi nương tựa, bây giờ lại chỉ có một mình.
Diệp Đình Viễn nhìn thấy vẻ hoảng sợ bất an của Nhiếp Tử Huyên, làm sao bây giờ, hai người còn chưa tách ra mà anh đã bắt đầu lo lắng cho cô rồi, sợ cô bị người ta bắt nạt, sợ cô bị ba đánh.
Anh ôm lấy mặt cô, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên khoé mắt cô, cúi đầu thận trọng hôn lên trán cô một cái.
Anh khổ sở không chịu nổi, cổ giọng hàm chứa tiếng nức nở nói: "Huyên Huyên, đừng sợ."
Giây tiếp theo đã có người phá cửa đi vào, là mấy cảnh sát mặt cảnh phục chỉnh tề đi tới hô to "Không được nhúc nhích".
Nhiếp Tử Huyên trơ mắt ra nhìn Diệp Đình Viễn bị người ta thô bạo giữ chặt giống như một tên tội phạm.
Còn cả Đặng Tùng Tiều đang đứng trong đám người đó nở nụ cười khó hiểu, trông anh ta chẳng khác gì một tên ma đầu đáng sợ.
Tiểu ác ma, tiểu ác ma tới rồi...
Nhiếp Tử Huyên ngơ ngẩn đứng tại chỗ giống như bị điểm huyệt, mãi đến khi có người kéo cô lại, mở miệng ồn ào: "Đây là người bị hại."
Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại hất tay người nọ ra điên cuồng hô to: "Buông tôi ra, các người đang làm cái gì vậy! Buông anh trai tôi ra, anh ấy là anh trai của tôi!"
Nhưng không có ai nghe lời cô nói cả, cô cũng bị người ta giữ chặt.
Cô nhìn thấy Diệp Đình Viễn bị người ta còng tay đưa đi, thỉnh thoảng anh lại quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn lộ ra nụ cười trấn an, hơi hơi hé miệng.
Huyên Huyên, đừng sợ.
Sẽ không sao đâu.
Nước mắt Nhiếp Tử Huyên rơi xuống, cô cũng bị người ta đưa đi.
Hai người bị tách ra, bị đưa tới ngồi ở hai xe cảnh sát riêng biệt.
Xe cảnh sát gầm rú rời đi, Nhiếp Tử Huyên quay đầu lại nhìn chiếc xe đã đi cách nhà càng lúc càng xa, cho đến khi bỏ lại ở phía rất xa.
Thứ cùng nhau bị bỏ lại chính là quãng thời gian mười năm hai người bên nhau.
Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi.
Cô cho rằng là do chính bản thân cô đã huỷ hoại đi cuộc đời của mình và anh cũng như cuộc sống tươi đẹp của bọn họ.
_Hết chương 11_
Editor: Vitamino.