Gửi Quãng Đời Còn Lại


Mấy trăm năm qua Ô Nhạc đam mê với chiến đấu đánh nhau, chưa bao giờ trải qua cảm giác đê mê thế này, bây giờ chỉ cảm thấy dễ chịu hơn chiến đấu ấy nhiều.

"Vân Châu..." – Đôi mắt Ô Nhạc ẩn chứa nụ cười, hắn không kìm được gọi hai chữ này như bị nghiện.
Mặt của Mạnh Hoài Trạch vẫn vùi sâu vào trong gối, sau đó đột ngột quay người lại ôm lấy Ô Nhạc.
"Ô Nhạc." – Giọng nói chàng nhẹ tựa một làn khí nóng.
"Ngươi lấy nội đan về đi."
Ô Nhạc khựng lại, cau mày đáp:
"Sau này ta sẽ lấy."
"Không." – Mạnh Hoài Trạch nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ngay bây giờ."
Chân mày Ô Nhạc càng nhíu chặt lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng theo, hắn buông Mạnh Hoài Trạch ra, chỉ thấy đuôi mắt Mạnh Hoài Trạch vẫn còn đỏ nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Chàng nhìn Ô Nhạc dịu dàng nói:
"Ngay bây giờ, ta muốn trả đồ của ngươi lại cho ngươi."
"Có thể ngươi sẽ chết." – Ô Nhạc trầm giọng nói.
Mạnh Hoài Trạch vò tay thành nắm đấm, cơ thể run lên không kiềm chế được, nhưng chàng vẫn kiên định đáp:
"Ta biết."
"Tại sao?" – Ô Nhạc hỏi.
"Trước đây ta từng nói qua rằng nếu một ngày nào đó không còn cách nào khác nữa, nhất định ta sẽ trả nội đan lại cho ngươi." – Mạnh Hoài Trạch gượng cười.
"Đó là đồ của ngươi, vật về với chủ mà thôi."
Nhưng Ô Nhạc chẳng có cảm xúc gì, Mạnh Hoài Trạch không cười tiếp được nữa, chàng mím môi rũ mi mắt xuống.
"Được." – Ô Nhạc đáp.
Hắn đồng ý một cách dứt khoát, trái lại khiến cho Mạnh Hoài Trạch giật mình.

Ô Nhạc nghiêng người đè xuống hôn lên môi chàng.

Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, điều đó sắp cận kề nhưng trái lại, nỗi sợ sâu trong lòng Mạnh Hoài Trạch trở nên nhạt đi, chàng vươn tay ôm lấy vai Ô Nhạc, nhắm mắt lại.
Ngực Mạnh Hoài Trạch có thứ gì đó bắt đầu xao động không yên, mồ hôi trên trán chàng còn chưa kịp khô thì lại tiếp tục thấm ra một lớp khác.

Bàn tay trên lưng Ô Nhạc bất giác bám chặt hơn.
Cơn đau càng lúc càng dữ dội, ngực Mạnh Hoài Trạch nóng vô cùng, giống như mảnh sắt nung đỏ rồi in lên đó vậy.

Chàng đau đến mức choáng váng, trước mắt đều là những đốm sáng màu trắng.

Chàng vừa rối loạn an ủi chính mình, trước khi chết đã mây mưa một trận vô cùng hoang đường rồi, không thiệt, vừa không kìm nén được thấy tủi thân, con sói Ô Nhạc khó thuần này, bảo hắn lấy mà hắn lấy thật hả.

Đột nhiên chàng cảm thấy hơi hối hận, không ấy, không ấy thương lượng thêm một chút nữa được không...!
Đáng tiếc người chàng nặng như thể không phải là của chính mình nữa, mở mắt cũng không nói được gì, chỉ cảm thấy thứ nóng hổi ấy đang muốn trồi ra khỏi lồng ngực chàng.

Ngay khi nó đang xuyên qua ấy, ý thức của Mạnh Hoài Trạch hoàn toàn bị dập tắt.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Hoài Trạch mơ màng lấy lại chút tỉnh táo, Mạnh Hoài Trạch không cảm nhận được cơ thể chính mình trong một hồi lâu, qua một lúc sau mới phát hiện ra là bởi vì quá nặng, cả cơ thể chàng tựa như bị xe ngựa nghiền tới lui mấy lần vậy, nghiền xong "chiếc xe" này còn dừng trên người chàng không nhúc nhích nữa chứ.
Chàng mơ màng suy nghĩ, sao chết rồi mà vẫn thấy đau vậy? Chàng không thể nhịn được lo lắng về những chuyện ở cõi dương, chết trên giường theo cách này, không biết con sói thối vô lương tâm Ô Nhạc kia có chịu mặc y phục đàng hoàng và tẩm liệm giúp chàng, sau đó kiếm một chỗ nào đó chôn chàng không.

Nếu Ô Nhạc không quan tâm, bị người khác nhìn thấy thì chàng không còn mặt mũi nào sống tiếp được nữa.
À nhầm, chàng sống gì nữa chứ, chàng chết rồi mà.

Chàng lại nghĩ về Ô Nhạc, nghĩ đến sau này không được nhìn thấy con sói vô lương tâm ấy nữa, lòng chàng lại bắt đầu khó chịu, không nén được rơi nước mắt.
"Khóc cái gì?" – Bỗng một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên trên đầu chàng.
Hm? Mạnh Hoài Trạch nghĩ, ở đâu có người nói chuyện thế, sao giọng nói lại còn giống Ô Nhạc đến thế.
"Giả chết à." – Giọng nói ấy lại cất lên.
"Tỉnh rồi thì mở mắt đi."
Mạnh Hoài Trạch giật mình mở mắt ra, trước mắt chàng là một dải ánh sáng chói mắt, chàng nhíu mắt lại, lông mi run lên, mọi thứ trước mắt dần trở nên rõ rệt hơn.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên chăn, Mạnh Hoài Trạch ngạc nhiên giơ tay lên, ánh nắng đáp lên mu bàn tay chàng, hơi ấm lan tỏa ra.

Khóe mắt chàng vẫn còn hai hàng nước mắt chưa khô, chàng nhìn Ô Nhạc ngơ ngẩn:
"Ta chưa chết sao?"
Ô Nhạc mặt không biểu cảm gì nhìn chàng, hắn giương tay ra, một quả cầu màu vàng kim óng ánh lơ lửng xuất hiện ra giữa hai người.

Khi nó xuất hiện, ngay cả ánh nắng sáng chói của mặt trời còn phải mờ đi, lui xuống trở thành vật làm nền không mấy rực rỡ.
Mạnh Hoài Trạch nhìn chằm chằm viên nội đan to bằng nắm đấm ấy, chàng nhìn rất lâu, sau đó không nói không rằng gì mà quay lưng về phía Ô Nhạc, nhắm mắt lại.
Ô Nhạc còn định châm chọc vài lời nhưng khi thấy Mạnh Hoài Trạch như vậy, hắn không nén được thắc mắt hỏi:
"Làm gì vậy?"
Mạnh Hoài Trạch không đáp, chỉ lặng lẽ kéo chăn lại đắp lên đầu.

Ô Nhạc nhíu mày lại vươn tay đến giật chăn ra, Mạnh Hoài Trạch siết chặt không buông, cuối cùng không đọ lại được với sức của Ô Nhạc, chăn bị Ô Nhạc lôi ra.

Cả cơ thể của Mạnh Hoài Trạch bị lộ hết ra dưới ánh mặt trời, cái lạnh trong không khí phớt qua khiến chàng nổi da gà.
Mạnh Hoài Trạch suýt nữa thì nhảy lên, không biết sức lực mạnh mẽ và phản ứng cực nhanh ở đâu ra mà chàng lại giật được chăn từ trong tay Ô Nhạc ra, cuốn mình lại nhanh như chớp, rồi lại trở thành con chim cút quay lưng về phía Ô Nhạc.
Nội đan trong không trung bay ra hơn một chút, tránh bị tác động đến.
Ô Nhạc nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, chưa bao giờ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày có người cướp được thứ gì từ trên tay mình cả, nhắn nheo mắt một cách đầy nguy hiểm.
Lúc nãy Mạnh Hoài Trạch cướp chăn trong trạng thái "tàn phế", trong lúc cấp bách không cảm nhận được gì, quấn mình trong chăn rồi mới cảm thấy khắp người đau đớn rã rời, nhất là phía dưới khó chịu vô cùng.
Gương mặt của Mạnh Hoài Trạch trắng trắng đỏ đỏ, không biết phải nên có biểu cảm như thế nào, chỉ cảm thấy còn không bằng chết quách đi cho rồi.

Chàng hơn hai mươi tuổi đầu, ngay cả tay cô nương nhà người ta chàng còn chưa nắm, chuyện quá đáng nhất là khi Ô Nhạc hôn chàng vài cái mấy hôm trước, đó là chàng còn bị ép nữa, không ngờ chỉ trong chớp mắt, chàng đã thẳng tiến một bước và chuyện mây mưa rồi, mà đối phương lại là một "con đực" nữa.
Nếu biết trước việc lấy nội đan ra cũng không chết được thì đêm qua chàng có nóng chết tại chỗ, cũng sẽ tuyệt đối không làm chuyện hoang đường ấy với Ô Nhạc đâu.

Hoang đường! Hoang đường quá!
Cái đầu hỗn loạn của Mạnh Hoài Trạch không nghĩ được thứ gì khác, chỉ có mỗi hai chữ này choảng nhau không ngừng.

Chuyện hoang đường tối hôm qua không phải do một người, nhưng mà tối hôm qua chàng là người nảy sinh ý đó trước.
Mạnh Hoài Trạch đang xấu hổ muốn chết mà Ô Nhạc bên cạnh bỗng nhiên cúi người xuống, cắn lên thùy tai chàng.

Mạnh Hoài Trạch giật mình không để ý đến đau đớn gì, lắc đầu tránh đi miệng của Ô Nhạc, đáng tiếc là ở trên tránh được rồi mà ở dưới Ô Nhạc cũng không tha.

Hắn luồn một tay vào trong khe chăn tìm chuẩn xác đến eo Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch rùng mình dúi mình tránh đi bàn tay ấy, chàng tránh đi một tấc thì bàn tay ấy lại tiến đến một tấc, chàng giấu đi khe chăn bên dưới, bàn tay Ô Nhạc lại luồn từ phía trên xuống, Mạnh Hoài Trạch giấu trái hở phải, mãi đến khi đã trườn đến vách tường chàng không còn chỗ nào để tránh được nữa, Ô Nhạc tìm được chỗ hổng liền chui cả người vào trong, vươn cánh tay dài ôm lấy Mạnh Hoài Trạch vào lòng.
Mạnh Hoài Trạch sắp nổ tung rồi, chàng nóng vô cùng, thậm chỉ còn nóng hơn đêm giống như bị trúng tà tối hôm qua.
Chàng nhắm mắt lại, tuyệt vọng nói:
"Ngươi giết ta đi."
Ngón tay Ô Nhạc nhẹ nhàng chạm vào, hứng thú vô cùng đáp:
"Tại sao ta phải giết ngươi?"
Mạnh Hoài Trạch sắp cuốn lại thành một con tôm rồi, muốn trốn cũng không trốn được, đỏ mặt đâm đầu vào tường, ngượng ngùng ấm ức đến cực độ, thậm chỉ còn rơi cả nước mắt.
Chàng vừa xấu hổ vạn phần vừa hận những giọt nước mắt vô dụng của mình, vừa định giơ tay che lại thì tay của Ô Nhạc đã đưa lên trước, lau đi giúp chàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui