Gửi Quãng Đời Còn Lại


Xung quanh dần yên tĩnh trở lại, Mạnh Hoài Trạch cử động đầu, không khỏi hít một tiếng.
Tóc chàng vẫn ướt, chân tóc toàn là mồ hôi, thấm vào trong cổ áo, bên trên đó đều là những vết bầm xanh xanh tím tím.

Toàn là do con sói ấy cắn mà không biết nặng biết nhẹ gì ấy, có nơi còn bị tróc cả da, vết mới hôm nay đè lên vết cũ hôm qua, thấm mồ hôi vào liền vừa rát vừa ngứa.
Mạnh Hoài Trạch sờ tay lên cổ, Ô Nhạc nhìn thấy nói:
"Ta giúp ngươi trị nó ngay đây."
Mạnh Hoài Trạch đang sợ để lại vết tích sẽ bị người khác nhìn thấy, nghe thấy Ô Nhạc nói vậy liền ngoan ngoãn ngưỡng cổ lên về phía hắn.
Ô Nhạc cúi đầu xuống, chữa trị thì chưa thấy đâu mà trái lại còn há miệng cắn lên hầu kết Mạnh Hoài Trạch một cái, răng nanh cứa rách làn da trắng ngần rướm máu.
Hắn vừa ý nhìn dấu vết trên cổ Mạnh Hoài Trạch rồi mới chậm rãi nói hết nửa câu còn lại:
"Nhưng mà ta không thích."
Con sói đáng ghét này làm Mạnh Hoài Trạch tức chết, chàng đẩy hắn ra khỏi người mình, cuộn mình vào trong chăn một cách kín kẽ chỉ để lộ ra nửa gương mặt, tức giận trừng mắt nhìn Ô Nhạc.
Còn Ô Nhạc làm như tất cả những việc xấu kia không phải hắn làm vậy, thắc mắc nói:
"Ngươi nhìn ta làm gì."
"Nội đan của ngươi đâu? Ta muốn xem nội đan." – Mạnh Hoài Trạch tức giận nói.
Cái thứ đó giày vò chàng nhiều ngày như vậy, còn suýt chút nữa lấy luôn mạng của chàng, chàng còn chưa nhìn rõ xem rốt cuộc nội đan trông như thế nào nữa.
"Muốn xem thật sao? Lỡ nó lại chui vào cơ thế ngươi thì phải làm sao?"
Mạnh Hoài Trạch không ngờ rằng lại có mối nguy thế này liền vội vã sửa lời từ chối:
"Vậy thì thôi đi vậy..."
Đáng tiếc lời chàng nói chẳng đáng một xu, Ô Nhạc vừa đưa tay ra thì viên nội đan ấy liền bay ra, màu vàng kim sáng chói chiếu rọi quanh đó.
Bỗng chốc xuất hiện ánh sáng khiến Mạnh Hoài Trạch không khỏi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa thì ánh kim ấy đã nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại một quả cầu bay lơ lửng trong không trung.
Mặc dù lúc tờ mờ sáng hôm qua Mạnh Hoài Trạch đã đối mặt với thứ này rồi, nhưng lúc ấy tinh thần chàng hoảng loạn, chỉ vướng mắc về việc hoang đường của mình và Ô Nhạc thôi, nhìn nội đan ấy nửa ngày trời mà hoàn toàn không để nó trong tâm trí, đây là lần đầu tiên mà chàng quan sát nó một cách nghiêm túc.
Viên nội đan ấy to cỡ nắm tay, Mạnh Hoài Trạch không khỏi nuốt nước bọt, không dám tin nổi nói:
"To vậy sao, sao lúc đó ta nuốt nó xuống được vậy?"
Ô Nhạc điều khiển bằng ý nghĩ, viên nội đan ấy như có linh tính mà bay về phía Mạnh Hoài Trạch.
Nỗi khiếp đảm của Mạnh Hoài Trạch vẫn còn đó, chỉ sợ nó bỗng nhảy lên chui vào trong cơ thể mình, vô thức lùi người ra phía sau.
Viên nội đan ấy giống như đang chơi đùa với chàng vậy, bay qua bay lại chậm rãi trước mặt chàng.

Ánh mắt Mạnh Hoài Trạch cũng bị nó hút lấy mà liếc qua liếc lại.

Nhìn một lúc lâu bỗng chàng cảm thấy không đúng lắm, nguồn sáng ấy như đang bao bọc thứ gì đó ở giữa.

Mạnh Hoài Trạch quay đầu nói nhỏ với Ô Nhạc:
"Ở giữa đó có gì không?"
Vốn dĩ Ô Nhạc còn đang nhìn Mạnh Hoài Trạch đầy hứng thú, nghe thế ánh mắt liền hơi thay đổi nhưng lại khôi phục như thường rất nhanh sau đó.

Hắn đưa tay ra, viên nội đan ngoan ngoãn rời khỏi Mạnh Hoài Trạch và hạ xuống lòng bàn tay hắn.
Mạnh Hoài Trạch mở to mắt kinh ngạc nói:
"Thì ra nội đan trông như thế này sao..."
Bỗng nhiên Ô Nhạc vò năm ngón tay lại, nắm viên ngọc ấy trong lòng bàn tay, hắn buông Mạnh Hoài Trạch ra nằm trở xuống giường, một tay hắn để sau đầu, một tay quăng nội đan lên không trung lần nữa, ánh sáng lại phát lên.

Viên ngọc ấy lần nữa lại được bao bọc bởi ánh sáng, không thấy rõ được nữa.
"Không, nó không phải nội đan." – Ô Nhạc thờ ơ nói.
"Cái gì?" – Mạnh Hoài Trạch sững người, lập tức ngồi bật dậy kinh ngạc nói.
"Chẳng lẽ nội đan đã bị người ta đánh tráo rồi sao?"
Chàng ấn lên ngực mình theo bản năng, sờ lên mới sực tỉnh ra mình vẫn chưa mặc quần áo, quần áo của chàng đã bị Ô Nhạc lấy lau đi vết bẩn trên người hai người họ rồi.
Mạnh Hoài Trạch đỏ mặt chui lại vào chăn, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, hỏi Ô Nhạc một cách dè dặt mà căng thẳng vô cùng:
"Đừng nói là vẫn còn trong cơ thể ta nhé?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, nó không phải nội đan, cũng không phải nội đan của ta."
Mạnh Hoài Trạch mờ mịt luôn.
"Là ý gì?"
Ô Nhạc không lên tiếng, chỉ nhìn viên nội đan lơ lửng trên không trung ấy, ánh sáng chiếu lên đôi mắt ánh kim của hắn, khiến người ta không nhìn ra được tâm trạng hắn như thế nào.
Mạnh Hoài Trạch cảm nhận được điều gì đó, nhìn như đó là việc chàng không nên biết.
Chàng im lặng một lúc, giả vờ cười như không có việc gì nói:
"Vậy không ấy thì, hay là ngủ trước...."
"Lúc đó khi ta đã trưởng thành, từng đánh nhau một trận với Hô Lao đến thẳng đầm Ô Vũ.

Khi đó yêu lực của ta không bằng bây giờ, Hô Lao có tu vi ngàn năm, so với hắn ta nằm ở thế yếu, đánh đến cùng thì ta bị Hô Lao bóp nát nội đan." – bỗng nhiên Ô Nhạc cất lời.
Giọng nói của hắn không chút dao động, bình tĩnh đến mức thậm chí là hời hợt lạnh lùng, mà Mạnh Hoài Trạch thì lại gần như nín thở lắng nghe.
"Nội đan...!chẳng phải ngươi nói nó rất quan trọng sao?" – Mạnh Hoài Trạch hỏi.
"Rất quan trọng.


Đối với yêu quái mà nói, yêu lực hoàn toàn dựa vào nó cả, không có nội đan thì vẫn sống được, nhưng tại yêu giới nếu yêu lực thấp bé thì không khác gì với cái chết cả."
Ô Nhạc nói rất tùy ý, nhưng sự kịch tính khiếp người và đẫm máu vẫn vượt không gian thời gian mà bức đến trước mắt Mạnh Hoài Trạch.

Chàng nhìn Ô Nhạc chằm chằm không chớp mắt, nhưng Ô Nhạc không nhìn chàng, chỉ nhìn viên nội đan lơ lửng ấy.
"Sau đó thì sao?" – Mạnh Hoài Trạch hỏi.
"Đầm Ô Vũ ở phía đông nhất của yêu giới, là một vùng đất hoang vu, vạn dặm trải dài cũng chẳng có sự sống." – Nói đến đây Ô Nhạc hơi dừng lại một chút, sau đó mới chạm rãi nói tiếp.
"Ta rất may mắn, đã gặp được một vị thần."
"Thần?" – Mạnh Hoài Trạch lặp lại chữ này một lần nữa, lần trước chàng nghe thấy sự tồn tại trong truyền thuyết này là từ lời của Tuyết Chiêu.

"Y chữa lành nội đan của ngươi sao?"
"Nội đan vỡ rồi thì sao ghép lại được?" – Giọng nói của Ô Nhạc tựa như hơi than thở, Mạnh Hoài Trạch chưa bao giờ nghe hắn nói chuyện thế này, không biết tại sao trong lòng chàng bắt đầu thấy khó chịu.
Viên nội đan lơ lửng lúc sáng lúc tối, viên ngọc bên trong ấy cũng thoắt ẩn thoắt hiện, Ô Nhạc rất ít khi nhẫn nại nói chuyện với người khác nhiều như vậy, mấy trăm năm nay lại càng không nói với bất cứ ai về lai lịch nội đan của hắn.

Thế nhưng bây giờ khi nói cho Mạnh Hoài Trạch nghe hắn lại không thấy khó chịu.
"Khi ta tỉnh lại, viên ngọc ấy đã nằm trong cơ thể của ta rồi, nó đã giữ lại cho ta cái mạng này, sau đó ta đồng hóa nó bằng yêu lực, biến nó trở thành nội đan của ta một cách hoàn toàn."
Mạnh Hoài Trạch tập trung lắng nghe, lúc này mới nói:
"Vị thần này tốt thật."
Ô Nhạc cười một cái, nhưng nụ cười lại biến mất rất nhanh:
"Đúng vậy, mặc dù ta không biết viên ngọc ấy là thứ gì, nhưng dễ dàng thay thế nội đan như vậy thì chắc là một vật thần quý giá, hoặc bản thân nó còn có tác dụng khác lớn lao hơn."
Mạnh Hoài Trạch thấy những lời này hơi kỳ lạ, chàng cau mày lại:
"Là thế nào cơ?"
Ô Nhạc im lặng thật lâu, ánh mắt hắn sâu xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hắn xua đi những tâm trạng ấy sạch sẽ ngay sau đó, lúc cất lời giọng điệu cũng thả lỏng hơn, giống như đang nói những việc không liên quan gì đến mình vậy:
"Ai biết đâu, có điều lúc ta nhìn thấy y thì y đang chao đảo ở đầm Ô Vũ, mặt đeo mặt nạ, tay chân bị quấn dây xích, y phục rách rưới không còn gì để tả, nếu không phải trên người còn đọng lại chút thần khí còn sót lại thì chắc ta cũng không nhận ra đó là thần rồi."
Mạnh Hoài Trạch không ngờ lại là như vậy, chàng kinh ngạc thật lâu mới lắp bắp nói:
"Ngươi, ngươi nói là..."
Ô Nhạc bình tĩnh nói:
"Y là một vị thần bị lưu đày."

Mạnh Hoài Trạch bỗng nhớ lại điều gì đó, hỏi Ô Nhạc:
"Ngươi có từng nghe nói về Nguyên Lê Thiên Tôn không?"
"Ngươi biết cũng không ít nhỉ." – Ô Nhạc hơi giật mình nhướn mày, rồi lại lắc đầu ngay sau đó.
"Không phải y, Nguyên Lê Thiên Tôn đã chết từ hơn nghìn năm trước rồi, hơn nữa vị thần ta gặp kia yếu hơn nhiều, không cần phải coi thường Nguyên Lê Thiên Tôn như vậy."
Không, Mạnh Hoài Trạch nghĩ rằng, cho đến thời điểm hiện tại trên đời này chàng nghe qua tổng cộng có hai câu chuyện về thần, một vị bị tru sát, một vị bị lưu đày, cuộc sống của thần thật sự nghe có vẻ hơi nguy hiểm.
Mạnh Hoài Trạch nói:
"Ta tưởng những tranh đấu hình pháp thế này chỉ có ở nhân giới thôi, thần cũng vậy sao?"
Ô Nhạc cười khẩy:
"Lục giới có gì khác nhau sao?"
Ô Nhạc lắc đầu híp mắt lại thờ ơ nói:
"Ta không biết y là ai, cũng không biết y đã phạm phải tội gì, còn về y đi đâu, lục giới bao la hỗn loạn, chắc y vẫn còn đang lang thang đâu đó hoặc cũng có thể là đã chết từ lâu rồi."
Mạnh Hoài Trạch lẳng lặng mà nghe, tựa chừng hơi không chấp nhận được kết cục này.
Ô Nhạc cũng không muốn nói nhiều việc này nữa, hắn quay đầu nhìn Mạnh Hoài Trạch, bỗng nói:
"Kể cũng lạ, viên ngọc này đã bị ta khống chế đồng hóa thời gian dài, đã hoàn toàn biến thành nội đan của ta mà lại bị ngươi dễ dàng nuốt vào như vậy.

Nuốt thì thôi đi, yêu lực của nội đan mạnh mẽ như vậy mà ngươi lại không bị ảnh hưởng chút gì, đến giờ vẫn còn sống sót chạy nhảy được."
Mạnh Hoài Trạch nghe thấy hơi nơm nớp lo sợ:
"Kỳ...!kỳ lạ lắm sao?"
"Trước đây có lần ra muốn lấy nó ra, thậm chí còn cảm nhận được nó không nỡ rời xa ngươi nữa đấy."
"Hả?" – Mạnh Hoài Trạch không biết được rằng viên nội đan này từng có tình cảm thế này với chàng, chàng kinh ngạc nhìn về viên ngọc phát sáng lơ lửng ấy.
Chàng không khỏi sờ ngực mình, tựa như vẫn cảm thấy đau đớn thấu xương khi viên nội đan ấy rời khỏi lồng ngực chàng tối qua, mà tên khốn Ô Nhạc này lại nói lấy là lấy, thật sự hoàn toàn không quan tâm đến mạng sống của chàng.

Đã qua trọn một ngày rồi, cuối cùng chàng cũng nhớ lại để hỏi tội, chàng bực dọc nói:
"Viên ngọc ấy còn biết tiếc, còn có một số tên yêu quái thì lại không hề tiếc..."
"Yêu quái không thấy tiếc đương nhiên là vì nó đã cảm nhận được viên ngọc ấy đã "không tiếc" rồi." – Ô Nhạc bình tĩnh đáp trả.
"Nhưng trước đây viên ngọc ấy thấy tiếc là tại vì có người thấy tiếc đấy."
Mạnh Hoài Trạch bị hắn dẫn đi vòng vòng một lúc sau mới hiểu được, thấy mình bị vu khống, chàng giận dữ phản bác nói:
"Ngươi nói ai tiếc! Ta không thèm nội đan của ngươi đâu!"
Ô Nhạc cười một tiếng:
"Có người miệng thì nói là không tiếc, nhưng trong lòng lại sợ vì chuyện này mà mất mạng, thật sự không muốn ta lấy ra chút nào."
Mạnh Hoài Trạch mở miệng theo bản năng nhưng lại nghẹn lời, nghĩ kỹ thì thấy hình như Ô Nhạc nói cũng đúng, mặc dù đúng là chàng không cần nội đan của Ô Nhạc thật, rất muốn trả lại cho Ô Nhạc, nhưng cũng đúng là chàng sợ vì việc này mà mất luôn tính mạng của mình, cứ luôn hi vọng việc lấy ra này dời lại hết lần này đến lần khác.
Chàng không nói gì một lúc lâu mới cố gắng biện bạch:
"Rõ ràng nội đan là của ngươi, cũng chẳng phải của ta, sao nó phải quan tâm tới ý muốn của ta chứ."
Ô Nhạc híp mắt lại nhìn Mạnh Hoài Trạch không lên tiếng, giống như đang trầm tư điều gì đó.
Trong lúc im lặng, Mạnh Hoài Trạch cũng thấy hơi sai sai, nếu thật sự là như vậy, thế thì nội đan này có liên quan gì đến chàng chứ? Mặc kệ quá trình là thế nào, bây giờ chàng đã an toàn thật sự rồi.


Càng nghĩ càng nghi ngờ, càng nghĩ càng đi xa, ánh mắt càng lúc càng khiếp sợ.
"Nghĩ ra chưa?" – Ô Nhạc hỏi.
Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc nói:
"Chắc, chắc không phải là..."
Một hồi sau Ô Nhạc mới nói ra suy đoán khủng khiếp ấy:
"Chắc không phải vị thần mà ngươi nói ấy...!chuyển thế thành ta nhé?"
Ô Nhạc cau mày nhìn chàng, nhận ra chàng đang rầu rĩ một cách rất nghiêm túc nên không khỏi bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" – Sự kinh hoảng của Mạnh Hoài Trạch vẫn chưa vơi đi đã bị Ô Nhạc cười cho xấu hổ phẫn nộ.
Ô Nhạc nằm úp lên gối, vẫn cười không dừng được.
"Không được cười nữa!" – Mạnh Hoài Trạch tức giận "kéo" mặt Ô Nhạc ra.
"Tuyệt đối không thể nào." – Ô Nhạc cười lắc đầu, giọng nói lại trở nên thấp đi.
"Thần và tiên khác nhau, có lẽ tiên sẽ chuyển thế, nhưng thần thì bất kể là mạnh hay yếu cũng về với đất trời, nếu đã chết thì thật sự là đã chết, và sau khi chết đi họ sẽ không vào vòng luân hồi."
Nghe Ô Nhạc nói vậy, Mạnh Hoài Trạch thở phào một tiếng trước, nhưng ngay sau đó không biết thế nào mà dù hơi vui mừng nhưng vẫn thấy hơi thất vọng.
Ô Nhạc chậm rãi nói:
"Mà ta từng nghe nói thế này."
Mạnh Hoài Trạch thắc mắc hỏi:
"Nói gì?"
Ô Nhạc cong tay lên đỡ đầu mình và nhìn Mạnh Hoài Trạch, trông rất không đứng đắn:
"Ta nghe nói, sinh linh trên cõi này đều có một "người định mệnh", nếu như gặp rồi thì bất cứ chuyện gì giữa họ cũng có thể xảy ra."
Mạnh Hoài Trạch nghe thấy thế liền đỏ mặt ngay lập tức, chàng lặng lẽ chui vào chăn rúc người lại.
"Ngươi nghĩ sao?" – Mà Ô Nhạc thì cứ muốn hỏi chàng cho bằng được.
"Ta..." – Giọng của Mạnh Hoài Trạch chìm trong chăn, nghe có vẻ nóng hổi mà mềm nhũn.
"Sao ta biết được?"
Ô Nhạc gật đầu bảo:
"Ta nghĩ hình như cũng có vài phần hợp lý."
Mạnh Hoài Trạch nhìn Ô Nhạc, trong ánh mắt còn có ý cười, nụ cười trong vô thức ấy khiến chàng thấy hơi ngại ngùng, chàng hơi quay đầu tránh đi ánh mắt của Ô Nhạc, nhỏ giọng thì thầm:
"Ngươi nghe ai nói?"
"Tuyết Chiêu đó." – Ô Nhạc đáp.
Vẻ mặt vốn dĩ đang phơi phới của chàng bỗng nhiên cứng đờ lại:
"Tuyết Chiêu?"
"Lúc nó nói với tiểu yêu hồng ta tiện tai nghe được ấy."
Mạnh Hoài Trạch sắc mặt vô cảm mà "oh" một tiếng, ta tin bọn yêu quái các ngươi lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận