Gửi Quãng Đời Còn Lại


Dịch bởi Tồ Đảm Đang
Mạnh Hoài Trạch ra khỏi núi Xuyên Cơ về đến làng thì đã nửa đêm.

Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời cao, khắp nơi tĩnh mịch không có tiếng người, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa từ phương xa truyền đến, có vẻ hơi dồn dập không yên giữa màn đêm.
Nhà của Mạnh Hoài Trạch cách một khoảng so với mấy nhà khác trong làng, ở phía đông nhất của ngôi làng, chỉ có độc nhất một cái sân nhà của chàng, gần bên cạnh là ruộng, bên còn lại là gần với vùng đất hoang, giữa đêm khuya trông lại càng thêm tĩnh mịch.
Quần áo Mạnh Hoài Trạch không ngay ngắn, phía trên còn dính rất nhiều máu, sợ bị người khác nhìn thấy, chàng đi thẳng một mạch về nhà như ăn trộm.

Châm đèn lên, ánh nến xua tan đi bóng tối, căn phòng sáng lên, giờ chàng mới thở hắt một hơi, cẩn thận đặt gùi thuốc xuống.
Con sói nhỏ ấy vẫn đang nằm bên trong, nhắm mắt bất động như đã ngủ mất.

Mạnh Hoài Trạch gọi khẽ "này" vài tiếng, thấy chẳng có phản ứng gì bèn lắc lư gùi thuốc, vẫn không động đậy.

Mạnh Hoài Trạch giật mình nghĩ, chẳng lẽ đã chết rồi sao?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, chàng lập tức không để ý nỗi sợ nữa, vội vàng đưa tay vào định lôi sói con ra xem tình hình.

Ngón tay vừa chạm vào cái bụng mềm mại ấm áp của sói con, cảm nhận được sự phập phồng nhẹ nhàng vùng bụng, Mạnh Hoài Trạch mới thở phào một hơi, động tác nhẹ nhàng ôm sói con trong gùi thuốc ra ngoài.
Mượn ánh đèn, cuối cùng Mạnh Hoài Trạch cũng có thể trích ra được tí tâm tư đánh giá sói con trên tay mình, trong bụng chợt thấy có chút buồn cười một cách khá không hợp lúc.
Cục bé xíu này, nếu trước đó Mạnh Hoài Trạch chưa thấy dáng vẻ sói to của hắn, rồi lại biết thêm đây là một tên yêu quái, còn định giết chàng lấy nội đan, thì rất khó để Mạnh Hoài Trạch sinh ra cảm giác đề phòng với "cục nhỏ" này.
Chàng không để lỡ nhiều thời gian, giơ tay kéo ra một tấm đệm sạch bên cạnh, gấp lại hai cái rồi trải lên bàn, đặt sói con lên trên, sau đó lập tức xoay người đi tìm thuốc trị thương ngay trên giá thuốc bên cạnh.
Trên người sói con có rất nhiều vết thương, mấy miệng vết thương trên lưng sâu đến mức gần như thấu xương, lông gần đó bị máu thấm dính lại thành một cục màu đen.

Hắn nhắm mắt lại không động đậy gì, mặc cho Mạnh Hoài Trạch làm gì thì làm.
Động tác tay của Mạnh Hoài Trạch cực kỳ nhẹ nhàng, sợ làm đau hắn, lại càng sợ làm yêu quái này tức giận, nén một hơi liền, ngay cả hô hấp mạnh cũng không dám.


Chàng ra ngoài lấy một thau nước sạch, thấm ướt vải định lau đi vết bẩn trên người sói con.

Khăn bông ẩm ướt vừa chạm vào bộ lông, sói con vốn trông như đang ngủ say kia bỗng nhiên mở mắt, con ngươi sáng quắc, trông như không hề có sự buồn ngủ nào cả.
Mạnh Hoài Trạch sợ giật mình, giải thích:
"Chỗ, chỗ quanh vết thương của ngươi có nhiều vết máu, ta giúp ngươi lau chút."
Ô Nhạc liếc mắt lên lưng, không nói gì rồi lại lười biếng nhắm mắt lại nằm về chỗ cũ.
Mạnh Hoài Trạch đợi một lúc, thấy Ô Nhạc không từ chối mới cẩn thận dè dặt mà làm tiếp.
Rửa sạch xong những vết bẩn, bôi thuốc xong, băng bó xong Mạnh Hoài Trạch mới thở hắt hơi khí ấy ra, đầu đổ đầy mồ hôi.
"Xong cả rồi." – Chàng khẽ nói với Ô Nhạc.
Ô Nhạc thở ra một tiếng coi như là "biết rồi".
Mạnh Hoài Trạch đứng yên tại chỗ một chút, thấy Ô Nhạc chẳng nói gì thêm nữa, giờ mới thu dọn lại căn phòng, trước khi đi còn ngoan ngoãn thổi tắt đèn, tránh làm phiền đến giấc ngủ của yêu quái kia.
Trải qua những chuyện kỳ lạ của cả ngày kia, giờ đây khi ngồi lại trong sân nhà nhìn ánh trăng sáng, thế mà Mạnh Hoài Trạch lại có cảm giác tựa như mơ.

Chàng không hiểu được vì sao mình lại lâm vào tình huống quái dị như thế này.

Cũng không biết phải làm sao để phá vỡ cục diện, càng nghĩ chỉ càng thấy tuyệt vọng, cảm giác bi thương dâng trào, hận không thể gào thét lên vài tiếng với ánh trăng.
Mạnh Hoài Trạch há miệng, không gào được, mà tiện miệng nên ngáp một cái luôn.
Cả ngày nay chàng vừa sợ hãi vừa mệt mỏi, đã rã rời không chịu được từ lâu, ở trong sân lúc này là đang tạm thời cách xa sói con kia, tinh thần của chàng hơi được thả lỏng nên không cưỡng lại được mệt mỏi, đôi mắt rũ cụp xuống không khống chế được.
So với việc về chung một phòng với sói con kia, Mạnh Hoài Trạch thà chịu gió lạnh thổi qua đêm trong sân hơn.

Nửa tiếng sau, đầu Mạnh Hoài Trạch dập vào miệng giếng, ngủ mơ mơ màng màng che đầu lại bò dậy, rồi lại bị gió thổi cho hắt hơi liền mấy cái.
Không còn cách nào khác, Mạnh Hoài Trạch băn khoăn một lúc, cuối cùng là khẽ lần mò trong đêm trở về phòng.

Sói con kia vẫn đang nằm trên bàn không động đậy, một cục màu đen nho nhỏ nhô lên trong tối, Mạnh Hoài Trạch nhìn trộm về phía ấy vài cái, rón rén bò về giường của mình.


Ánh trăng bên ngoài cửa sổ rót vào căn phòng, bên trong phòng có chút ánh sáng le lói, Mạnh Hoài Trạch nhìn đăm đăm tấm màn giường, tay sờ lên bụng mình rầu rĩ nghĩ, "nội đan" gì đó rốt cuộc là thứ gì, phải làm sao để lấy ra đây...
Còn chưa kịp nghĩ ra đầu cua tai nheo gì thì mí mắt đã nặng trịch không nhướn lên nổi nữa rồi.

Những mớ bòng bong trong đầu dần lắng xuống.
Không biết ngủ được bao lâu, bỗng Mạnh Hoài Trạch thấy có gì đó ủi mình thức giấc.
Chàng buồn ngủ cực kỳ, vô thức ấn vật phiền phức kia xuống, định đè nó lại rồi ngủ tiếp.

Mà thứ dưới bàn tay kia giống như một vật sống, không yên phận được bao nhiêu lại bắt đầu động đậy, quẫy khỏi bàn tay của Mạnh Hoài Trạch.

Rồi lại ủi vào lòng Mạnh Hoài Trạch, bộ lông mềm mại cọ vào vùng cổ của Mạnh Hoài Trạch, mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Giờ Mạnh Hoài Trạch mới bất đắc dĩ mở mắt ra, lúc này trời vẫn còn chưa sáng, trong phòng vẫn còn tối đen, Mạnh Hoài Trạch mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng đang liếm miệng chàng, còn cọ tới cọ lui trên mặt chàng.
Mạnh Hoài Trạch vô thức bắt lấy "cục" đang ngọ nguậy trên cổ chàng lại, bắt xong mới giật mình tỉnh táo trở lại, hét lên một tiếng thất thanh, phóng người ngồi dậy, túm lấy "cục kia" vứt xuống đất.

Động tác nhanh nhạy dứt khoát và mạnh mẽ một cách lạ thường.
Sau tiếng vang bị đập xuống mặt đất là tiếng rên rỉ non nớt cất lên, đôi mắt màu vàng kim phát sáng trong màn đêm.

Theo đó là đèn sáng lên, "cục nhỏ" bị Mạnh Hoài Trạch vứt xuống đất kia được rọi sáng rõ ràng, ấy mà lại là sói con đã ngủ trên bàn từ trước đó.

Lưng Mạnh Hoài Trạch dính sát vào cạnh bàn, cách xa con sói nhỏ ấy, nhìn hắn bằng đôi mắt phòng bị, giọng nói hơi run run:
"Ngươi muốn làm gì?"

Vừa thức giấc, à không, sói nhỏ vừa bị vứt cho tỉnh giấc ấy trông còn vô tội hơn cả chàng.
Ô Nhạc nhìn khắp nơi, nhìn rõ tình hình trước mắt xong, ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm:
"Ngươi dám vứt ta?"
Mạnh Hoài Trạch bị hắn dọa cho lắp bắp:
"Vì, vì ngươi leo lên giường ta trước mà! Ngươi muốn làm gì!"
Ô Nhạc nhắm mắt lại quay đầu nhìn về phía giường, trong lòng dần có suy đoán.
"Lại đây."
Mạnh Hoài Trạch không dám nhúc nhích:
"Làm gì chứ?"
"Gỡ bỏ những thứ trên người ta xuống hết." – Ô Nhạc nói.
"Tại sao?"
"Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi." – Ô Nhạc mất kiên nhẫn nói.
"Lắm thắc mắc thế."
Hắn vừa hung hăng thì Mạnh Hoài Trạch liền không khỏi sợ hãi, run giọng hỏi:
"Vậy ngươi không giết ta phải không?"
Ô Nhạc cảm thấy loài người này thật là vô dụng.
Sau khi được sự đảm bảo sẽ không giết chàng của Ô Nhạc, Mạnh Hoài Trạch mới nơm nớp lo sợ bước đến, ngồi xổm xuống trước người Ô Nhạc, vươn tay gỡ lấy vải băng bó trên người hắn.
Mạnh Hoài Trạch cứ tưởng sau cú vứt không biết nặng nhẹ của mình kia thì những vết thương trên người sói nhỏ sẽ nặng hơn là cái chắc.

Ai biết được những vết thương xuất hiện trước mặt chàng giờ đây đã lành lặn quá nửa.

Mạnh Hoài Trạch hành y bao năm, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, nhất thời tay không còn run nữa, nói cũng không ấp úng nữa, mà là trừng to mắt kinh ngạc nói:
"Chuyện chuyện chuyện này là sao đây?"
Trời chưa sáng, cách khoảng thời gian chàng băng bó vết thương giúp cho sói con này không quá hai canh giờ.
Ô Nhạc cảm thấy loài người này ngoài vô dụng ra, còn thiếu hiểu biết nữa.
Hắn khinh thường nói:
"Đây thì có là gì đâu chứ, nếu không phải ngươi cướp mất nội đan của ta, mấy vết thương này cơ bản là chẳng đủ nhét kẽ răng."
"Ta không hề cướp!" – Mạnh Hoài Trạch không biết vì sao mà tên yêu quái này lại thích ngậm máu phun người như vậy, ai không uất ức chứ, chàng còn thấy uất ức đây này.

"Ta bị ép mà..."
Ô Nhạc càng không hiểu tại sao người này cứ thích bắt lỗi trong những lúc không quan trọng như vậy.
"Mặc kệ là thế nào đi, y thuật nhân giới này của ngươi chẳng có lợi ích gì mấy với ta, ta chỉ cần nội đan để phục hồi yêu lực thôi." – Ô Nhạc nhìn Mạnh Hoài Trạch.
"Nhưng giờ nó đang trong người ngươi."
Mạnh Hoài Trạch thấy hơi không ổn, căng thẳng nói:
"Vậy vậy vậy ngươi tính làm thế nào?"
Một lúc sau, Mạnh Hoài Trạch nằm cứng đơ trên giường, một tay kê ra ngoài như khúc gỗ, trên đó có một con sói nhỏ đang nằm lên.

Đầu sói còn thoải mái gác lên cánh tay chàng.
Mạnh Hoài Trạch không dám nhúc nhích, hỏi hắn:
"Thật sự thế này cũng được luôn sao?"
"Ngậm miệng." – Sói nhỏ lầm bầm nói.
"Ngủ đi."
Hắn thì thoải mái rồi, còn Mạnh Hoài Trạch thì lại khó chịu vạn phần, chàng không dám ngủ cũng không dám động đậy, chỉ có thể căng mắt nhìn màn đợi trời sáng.
Chẳng bao lâu sau, sói con ngủ say sưa trên cánh tay của Mạnh Hoài Trạch bỗng nhúc nhích, bộ chi non nớt luồn vào trong áo của Mạnh Hoài Trạch, ủi vào lòng chàng vài cái nhưng vẫn chưa lên được, đầu gối lên ngực chàng rồi lại ngủ say sưa tiếp.
Ngủ được một lúc, sói con này như nhớ đến chuyện gì đó mình còn chưa hoàn thành, lại loi nhoi không ngừng nghỉ, cứ lúc trườn lúc bò lúc ngủ như thế mãi, hồi lâu sau cuối cùng hắn cũng leo được lên ngực Mạnh Hoài Trạch, tứ chi thoải mái phơi ra, đầu cụng vào cằm Mạnh Hoài Trạch ngủ mê say.
Mạnh Hoài Trạch thấy mình bị đè đến hít thở khó khăn, tay bên cạnh vò thành nắm đấm ráng chịu đựng lắm mới không ra tay vứt con sói nhỏ loi nhoi trên người này xuống.
Ai biết được tên yêu quái này lại không biết vừa biết phải, leo được lên ngực rồi còn không chịu an phận, được đằng chân lân đằng đầu.
Chẳng qua bao lâu sau hắn lại bắt đầu ngọ nguậy, hai chân trước ôm lấy hai bên cổ Mạnh Hoài Trạch, đầu sói cọ tới cọ lui trên mặt Mạnh Hoài Trạch, đầu mũi hơi lành lạnh ẩm ẩm lướt qua miệng Mạnh Hoài Trạch, giống như đang nhắm mắt tìm thức ăn.
Tới đây thì Mạnh Hoài Trạch hết chịu đựng được nữa rồi, lớn gan tóm lấy đuôi sói ôm hắn xuống khỏi mặt mình, rồi lôi về lại vùng ngực.
Tay Mạnh Hoài Trạch còn chưa thu về thì Ô Nhạc đã mơ màng mở mắt ra, Mạnh Hoài Trạch đơ người, nhất thời không dám thở mạnh.
Ô Nhạc liếc mắt nhìn chàng, không thèm tính toán với chàng mà đổi tư thế ngủ tiếp.
Một lát sau Mạnh Hoài Trạch mới thở ra hơi thở đang nén trong lồng ngực.
Sau đó nửa canh giờ, Mạnh Hoài Trạch kéo sói con đang ngủ không yên phận trên mặt mình ra bốn năm lần, cuối cùng là thật sự đã lực bất tòng tâm.

Một mặt sợ tên yêu tinh này đột nhiên lật mặt, một mặt thì mình bị dằn vặt mệt mỏi chịu không thấu, cuối cùng là dứt khoát quay đầu mặc kệ con sói này luôn.
Khi trời sáng, thế mà chàng lại đang ôm lấy con sói này chìm sâu vào giấc ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận