Thiện Lương và Minh Luân chạy tới , hai anh đấm cho hai tên đó vài cái, rồi xốc chúng dậy.
- Khốn nạn ! Tụi bây không còn tính người hả ? Suốt ngày đi hại người khác.
Thiện Lương nghiến răng :
- Hại chị giờ định hại luôn em . Lũ khốn kiếp ! Tao cho tụi mày ở tù mục xương.
Gia Tịnh run rẩy đỡ Minh Sang lên, giọng cô lạc đi :
- Anh... anh không sao chứ ?
Ôm cánh tay bị trật khớp, Minh Sang nén đau lắc đầu :
- May anh né kịp, chỉ bị trật gân tay thôi.
Minh Ngân đỡ vai em , anh hỏi :
- Có sao không ?
- Không sao . Nhớ lúc trước tập với anh, nên cũng có một ít phòng thân.
- Khá đấy chú mày ! Lúc nãy anh tưởng em đã...
- Em mạng lớn lắm . Với lại cô ấy cũng đâu muốn em chết . Mà cho dù em chết, cô ấy cũng chẳng tha đâu đấy.
Quẹt nước mắt, Gia Tịnh mỉm cười :
- Anh không sao là tốt rồi . Nhưng mà em...
Cô kéo anh lại một góc sát cổng rào bệnh viện, mắt cô nhìn anh như van xin :
- Anh có thể bỏ qua cho anh Hai em không ?
Minh Sang tròn mắt . Thì ra mọi chuyện giống như anh nghĩ , đều do Gia Phong gây ra . Anh nghiến răng.
- Không thể được . Hắn ta đã mất hết nhân tính . Cả chị của tôi mà hắn còn hại chết . Cô... tôi không bao giờ tha thứ cho hắn.
Ôm cánh tay anh, Gia Tịnh tràn đầy nước mắt , cô cố gắng thuyết phục anh :
- Anh Sang ! Xin anh hãy nghĩ tình em mà tha cho anh Hai một con đường sống đi . Nếu bị công an bắt , ảnh sẽ mất tất cả . Anh Sang ! Anh hãy bỏ qua có được không ? Em biết anh em đã vì lòng ghen ghét ích kỷ , nên đã gây ra những chuyện đau lòng . Nhưng anh ấy muốn được yêu, muốn được sống bình thường như bao người khác . Lòng đố kỵ đã che mờ lý trí , anh ấy không còn kiểu soát được bản thân, lại bị kẻ xấu lợi dụng , xúi gịuc nên anh ấy mới làm như vậy . Anh à ! Em sẽ thay anh em chịu tội với anh , được không ? Anh muốn phạt em thế nào cũng được.
Minh Sang lắc đầu , anh nhìn cô với đôi mắt buồn rười rượi :
- Anh xin lỗi . Gia Tịnh à ! Anh không có quyền quyết định trong chuyện này . Cho dù anh tha thứ thì các anh của anh, chị của anh cũng không tha thứ đâu.
- Họ là những người giàu lòng vị tha , em tin rằng họ sẽ hiểu và tha thứ mà . Anh Sang ! Xem như em cầu xin anh, anh hãy giúp em đi . Em cầu xin anh.
Đột ngột , cô quỳ xuống chân anh . Minh Sang hoảng hốt, anh ngồi sụp xuống :
- Em làm gì vậy hả ? Mau đứng lên đi. - Em cầu xin anh mà . Anh hãy giúp anh Hai em đi . Anh ấy đang rất cần tình thương.
- Được rồi , em đứng lên đi.
Bước lại phía hai anh trai, Minh Sang nhỏ giọng :
- Xin các anh cứ trình bày với công anh là... tai nạn thôi nhé.
- Cái gì ? Chúng nó ..
- Em sẽ giải thích sau . Xin giúp em đi.
Minh Ngân vung tay :
- Bực quá đi , không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa.
Thiện Lương thở dài, anh quay nhìn cô gái :
- Có lẽ Minh Sang muốn tạo cơ hội cho ai đó . Làm thế cũng là một điều tốt mà. - Tốt gì với cái lũ này . Hừ ! Gặp em là ở tù rục xương hết.
o0o
Thiện Lương nhìn sự thay đổi trên gương mặt Minh Dung mà anh cảm thấy chạnh lòng.
Nếu thật anh vào hoàn cảnh đó, anh cũng chẳng biết làm sao ? Một bên nặng gánh tình cảm, một bên là gánh nặng của sự căm tức.
Nhìn thẳng vào mặt Gia Tịnh, cô lớn tiếng :
- Anh của cô đã hại chị em tôi ra nông nỗi này, giờ cô bảo tôi phải phủi tay bỏ hết sao ? Không có chuyện đó đâu.
Gia Tịnh cúi đầu :
- Em biết, anh của em đã gây ra không biết bao nhiêu là tội lỗi , chị có quyền không tha thứ . Nhưng xin chị cứ đổ trút vào đầu em mà tha cho anh Hai . Anh Hai đã cực khổ , tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới có được ngày hôm nay . Nếu như nó hoàn toàn sụp đổ, thì anh em sẽ bước vào đường cùng . Lúc ấy với sự tuyệt vọng, anh ấy có thể sẽ... Hu hu... Em lớn lên, ăn học được đến bây giờ đều là nhờ ở anh Hai , công ơn đó rất sâu nặng . Em van chị, em xin chị nhỏ chút lòng từ bi xót thương cho anh ấy.
- Có một người anh như vậy tại sao cô không biết xấu hổ lại còn dày mặt ở đây xin tha cho hắn ? Cô đi đi !
Minh Sang nhìn chị :
- Chị Hai.
- Vâng , chị nói đúng . Có một người anh như thế, đáng lẽ em phải tránh xa , không dám ngẩng mặt nhìn đời . Nhưng dù sao anh ấy vẫn là anh ruột của em . Ơn dưỡng dục cũng giống như ơn tái tạo, em làm sao dứt bỏ cho được . Người ta có câu "máu chảy ruột mềm" mà.
- Hừ ! Cô triết lý nghe cũng hay ghê nhỉ . Nhưng nếu tôi thông cảm cho hai anh em cô, thì ai thông cảm cho chị em tôi đây ? - Em biết thế là không công bằng đối với chị , nhưng mà...
Gia Tịnh đột nhiên quỳ xuống sát giường bệnh của cô :
- Em bằng lòng gánh chịu tất cả.
Minh Dung quay nhìn xung quanh, cả gian phòng đều im lặng . Đôi mắt cô dừng lại ở nơi Thiện Lương . Anh đang nhìn cô bằng đôi mắt tin tưởng... Hừ ! Tôi đáng ghét lắm đó , nhìn tôi chi vậy ?
Bước xuống giường, cô đỡ lấy đôi vai của Gia Tịnh :
- Em đứng lên đi nào.
- Chị...
- Không ngời Gia Phong lại có đứa em hiền ngoan như vậy . Không bỏ qua cũng không được , thật là may cho anh của em đó.
Đôi mắt Gia Tịnh nhỏ lệ . Cô ôm chầm lấy Minh Dung :
- Em cám ơn chị , cám ơn chị rất nhiều.
Minh Luân vỗ tay :
- Hoan hô một cuộc đấu chính nghĩa "Đao họa lưu nhân ."
Thiện Lương nheo mắt :
- Người yêu của anh quả thật khác với bao cô gái . Anh thật yêu chẳng lầm người.
Minh Dung trợn mắt :
- Nè ! Đừng có ở đó mà lý sự nha . Tôi chấp nhận làm người yêu của anh hồi nào ? Nói không sợ người ta cười.
- Anh mặc kệ em nhận hay không , nhưng bắt đầu từ hôm nay , anh nhất quyết một mực sẽ yêu em hoài.
Minh Ngân đấm vào vai anh hai tương lai :
- Em tán thành.
Thanh Trang gật gù :
- Bao sóng gió đã qua, mọi người hãy bỏ hết chuyện cũ, tìm lại niềm vui mới ở phía trước nhé.
Lau nước mắt cho Gia Tịnh, Minh Dung cười : - Đừng trách chị tại sao lúc nãy quá hung dữ nha . Chị muốn xem bạn gái của thằng út nhà chị thế nào thôi mà . Quả thật, còn hơn trang tuấn kiệt.
- Em không dám.
Cô liếc khẽ về phiá Minh Sang :
- Có lẽ em sẽ quay về bên Mỹ, em sẽ mang những nghĩa cử tốt đẹp này mãi tận trong tim.
Quay nhìn em trai, Minh Dung tròn mắt :
- Vậy em định bỏ thằng út nhà chị cho ai ?
- Em và anh ấy xem như có duyên mà không phận . Vả lại, em đã chịu ơn chị quá nhiều , em không muốn nhận thêm một ân huệ nào khác nữa.
- Nhưng mà...
- Chị đừng hiểu lầm, anh ấy xem em như một người bạn thôi... Em... Thôi, em xin tạm biệt , hẹn dịp khác em sẽ viếng thăm . Em cám ơn anh chị rất nhiều . Chúc vui vẻ và hạnh phúc.
Gia Tịnh vụt chạy đi , mặc cảm quả thật mang nặng trên đôi vai của cô.
Nhìn đứa em đang ngơ ngác, Minh Luân lắc đầu :
- Quả thật có người xem hạnh phúc như trò chơi, nắm chắc trong tay vẫn cứ ném bay đi.
Minh Ngân tiếp lời :
- Thằng nhóc kia ! Mày thật ma mãnh đấy nhé . Nhưng mà anh Tư khuyên mày đừng bỏ qua cơ hội này.
Thiện Lương vỗ vai Minh Sang :
- Anh tin chắc em cũng giống như chị em , quyết đoán và bao dung với tất cả.
Trước đôi mắt chờ đợi của mọi người , Minh Sang rụt vai :
- Đừng nhìn em , em vẫn bình thường đấy . Chuyện tình yêu mà, đâu ai đoán được . Hừ ! Bạn thân... hai chữ đó cũng đủ hiểu rồi.
Minh Dung lừ mắt :
- Lại hai chữ tự ái chứ gì ?
Minh Sang lảng chuyện :
- Thôi , đừng nhắc chuyện đó nữa . Xin phép bác sĩ cho chị về nhà luôn nhau.
Minh Ngân khẽ khều vai em :
- Nè nhóc ! Định đóng kịch đến bao giờ hả ? Chạy theo đi.
- Xí ! Ai thèm đóng kịch cho anh chị xem, tại có duyên mà không phận thôi.
Mọi người đều lắc đầu trước sự tự ái của đứa em út . Ôi ! Chuyện tình yêu... tự ái làm chi vậy chứ ?
- Nhanh đi anh ! Không thôi là trễ mất . Máy bay cất cánh coi như là tiêu luôn.
Gia Phong sốt ruột đến chảy cả mồ hôi , anh tự mắng mình :
- Làm anh như anh thật là không đáng, gây đau khổ cho em từ lúc nhỏ đến bây giờ.
Lấy khăn lau những giọt mồ hôi cho anh, Nhã Tâm lắc đầu :
- Không, anh là một người anh tốt, sau này sẽ càng tốt hơn.
- Anh chỉ sợ... nó giận không muốn gặp mặt anh.
- Em nghĩ Gia Tịnh không nhỏ mọn thế đâu . Tính của cô ấy, em cũng biết chút ít mà, anh yên tâm đi.
Chiếc xe vẫn lao với tốc độ nhanh , hướng về Sân bay Tân Sơn Nhất.
Chạy nhanh vào trong, Gia Phong đưa mắt tìm kiếm . Anh rất sợ , anh không muốn mất đi một đứa em gái ngoan.
- Gia Tịnh à ! Em ở đâu , Gia Tịnh ?
Nhã Tâm kéo áo anh :
- Hình như Gia Tịnh đứng đằng kia.
Cả hai chạy nhanh lại . Gia Phong ôm chầm lấy em gái vào lòng :
- Gia Tịnh ! Đừng bỏ anh Hai có được không ?
Gia Tịnh bật khóc , cô lắc đầu :
- Anh Hai ! Em xin lỗi, em phải đi thôi . Em không muốn mình phải đối mặt với những chuyện đau lòng nữa . Chị Tâm ! Chị chăm sóc anh Hai giúp em . Về bên ấy, em sẽ viết thư cho anh chị.
- Em không đi có được không ? Anh Hai em đã thay đổi và sửa lại tất cả lỗi lầm rồi mà.
- Vâng, em biết , nhưng đây là chuyện riêng của em thôi , em không muốn cho anh Hai và... anh ấy phải khó xử.
Tiếng loa báo hiệu đã đến giờ bay , Gia Tịnh khoát túi xách lên vai, mắt cô lại một lần nữa nhòa lệ :
- Em đi đây, Chúc anh chị vui vẻ, hạnh phúc.
Cửa phòng cách ly được mở ra, bước chân của cô sao nặng nề quá . Nhưng cuối cùng cũng đến, cô móc túi xách lấy Visa.
Visa được trao lại, cô quay nhìn anh Hai lần cuối rồi bước đi.
- Khoan đã ! Gia Tịnh... khoan đã Gia Tịnh ! Chờ anh với.
Từ xa, tiếng của Minh Sang đã làm cô chùn bước . Cô quay lại nhìn anh :
- Em xin lỗi... Em...
Cô quay đi, nhưng bàn tay cô đã bị anh nắm chặt . Anh kéo cô vào lòng, lời anh tuôn ra như nước mắt cô rơi.
- Em không có quyền đi đâu cả . Em không có quyền cướp mất sự vui vẻ của anh . Em không có quuyền mang trái tim anh đi, và em không có quyền chối bỏ là người yêu của Trần Minh Sang này.
Đẩy anh ra, cô lắc đầu , giọng đau xót trong nước mắt :
- Em không còn xứng đáng với anh nữa . Hãy để cho em đi, đó là cách giải quyết tốt nhất của chúng ta.
Vuốt nhẹ tóc cô, anh mỉm cười, nụ cười ấm áp và bao dung :
- Mọi chuyện đã qua, chúng ta hãy cho nó vào dĩ vãng , đừng nghĩ đến làm gì sẽ thấy nặng nề hơn . Em chắc là xa anh em sống nổi hay không ? Anh cũng vậy, anh không thể sống thiếu em được . Nếu em muốn đi thì hãy giết cho anh chết...
Cô đưa tay che miệng anh, mắt nhìn anh hạnh phúc :
- Em xin cám ơn anh , cám ơn tình yêu mà anh dành cho em.
Hôn khẽ vào môi cô, anh liếc hai anh bảo vệ :
- Anh biểu lộ tình cảm nè, xem anh có dũng cảm không.
Cả hai bật cười, cô nép đầu vào ngực anh nghe tim mình êm ả.
Gia Phong bước đến , anh đưa tay :
- Xin thứ lỗi và cũng xin cảm ơn những chuyện cậu đã làm cho tôi, thật là hổ thẹn.
Minh Sang lắc đầu :
- Đừng nhắc nữa , anh không có lỗi gì . Lỗi là do tình yêu mà gây ra mà thôi . Nhưng nếu biết giữ lấy và trân trọng nó thì sẽ không có một "bệnh hậu" nào xảy ra . Lúc đó tình yêu mới đi vào vĩnh cữu.
Nhã Tâm cũng gật đầu, cô vỗ tay :
- Hoan hô tình yêu ! Quả thật tình yêu rất nhiệm màu . Nó có thể biến con người thành ác quỉ , nhưng cũng có thể biến con người thành thiên thần, quan trọng là chúng ta biết điều khiển mà thôi.
Gia Phong khoát tay :
- Nào ! Chúng ta ra xe . Về nhà rồi tính tiếp chuyện tình yêu , bàn lâu lắm, chẳng bao giờ hết.
Khẽ hôn vào môi Minh Sang, Gia Tịnh thầm cảm ơn anh . Cô thật là hạnh phúc khi được anh yêu.
"Có nhau trong vòng tay, chúng ta thầm cầu nguyện
Niềm hạnh phúc lâu dài vươn mãi đến tương lai
Trao cho em nụ hôn, anh thấy lòng mình rung động
Ôi ! Tình yêu tuyệt vời, xin trân trọng người ơi... "
HẾT