Gương Vỡ Không Lành


3.Tần Tiêu và Tô Dược cùng ngồi trong sân nói chuyện với Lưu Càn.

Tôi ở trong bếp nhìn bọn họ, đột nhiên ý nghĩ ly hôn xuất hiện trong đầu.Tôi theo đuổi Tần Tiêu ba năm tròn, năm năm trước cuối cùng cũng đăng ký kết hôn với anh ta, thành công khiến anh ta thành người đàn ông của mình.

Lúc vừa kết hôn tôi vui đến mức mỗi ngày đều ôm tờ giấy đăng ký kết hôn ngủ.Nửa đêm nằm mơ cười tỉnh cũng muốn xoa mắt nhìn cho kỹ, xác nhận người đang ngủ bên cạnh mình là Tần Tiêu.


Tôi lúc đó chắc là nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện có một ngày bản thân sẽ lựa chọn rời đi.Dù sao thì trong mối quan hệ giữa tôi và Tần Tiêu thì quyền chọn lựa luôn nằm trong tay anh ta.Đồ ăn được dọn lên bàn, Tô Dược nhìn nhìn vào bát rồi lẩm bẩm: “Mình không ăn rau mùi.”Cô ta nghĩ ngợi một lát rồi gắp hết nhưng thứ mình không ăn vào bát Tần Tiêu.

Tần Tiêu cạn lời nhìn cô ta, cô ta lè lưỡi làm mặt quỷ lại.Lưu Càn cười nói: “Tin đồn của hai đứa là thật phải không? Tuổi trẻ yêu nhau ngọt ngào thật đấy.”Tần Tiêu nhàn nhạt trả lời ông ấy: “Giả ạ.”Sắc mặt Tô Dược khẽ biến nhưng lập tức lại cười toe toét.

Cô ta giải thích với Lưu Càn: “Thầy Lưu hiểu lầm rồi, em và Tần Tiêu là anh em tốt đấy ạ.”“Lúc trước bọn em cũng có yêu đương, anh ấy chăm sóc em tốt quá nên em sợ cứ như vậy em sẽ trở thành kẻ vô dụng luôn mất.

Em cảm thấy như vậy không ổn nên mới quyết định phải tự lực cánh sinh.”Mọi người đều bị cô ta chọc cười.Lưu Càn hỏi cô ta: “Vậy em muốn tìm người như thế nào?”Tô Dược búng tay một cái, nói: “Cao này, đẹp trai này, người trầm tĩnh thích đọc sách, đeo mắt kính cũng đẹp trai, mặc áo đen quần xám này…”Tần Tiêu cười cười.

Hôm nay anh ta vừa hay cũng đeo mắt kính, mặc áo đen quần xám.Lưu Càn cũng cười, khen Tô Dược: “Cô bé này cũng có ý tứ quá nhỉ.”Có lẽ do tôi quá im lặng, ông ấy đột nhiên hỏi tôi: “Mãn Mãn, tôi nhớ màn hình khoá điện thoại của em là Tần Tiêu nhỉ? Sao thần tượng đến mà em lại ngại ngùng như vậy, một câu cũng không nói.”Tôi dừng tay lại, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Tần Tiêu cười như không cười nhìn tôi.


Tô Dược đột nhiên ồ lên, cũng lấy màn hình khoá điện thoại ra cho mọi người xem.“Chị Mãn Mãn cũng để hình Tần Tiêu làm màn hình khoá sao? Em cũng vậy này! Tấm hình này là em chụp lén trên phim trường đó, nếu chị thích thì em sẽ gửi cho chị…”Trong hình là Tần Tiêu đang ngủ, Tô Dược dựa vào rất sát nên nhìn như hai người đang lén lút hôn nhau.Tôi bình tĩnh cười nhạt, nói: “Thật xứng đôi.”Sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.Tần Tiêu khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua bọn tôi rồi nhấp một ngụm rượu gạo, vẻ mặt không vui.4.Ăn cơm tối xong, đạo diễn tắt máy quay để mọi người nghỉ ngơi.

Đã bận cả buổi sáng rồi, vết thương của tôi cũng bắt đầu đau.Tôi vào phòng, chưa kịp uống viên thuốc giảm đau vào thì quản lý của Tô Dược đột nhiên tìm tới.

Cô ta khoanh tay lại bảo tôi phải đi làm salad của Tô Dược ngay bây giờ.“Buổi trưa Dược Dược ăn không nhiều, cô đi làm cho cô ấy một phần salad đi.”Tô Dược cứ lo nói chuyện giành sự chú ý thì ăn uống đàng hoàng mới lạ.

Tôi đưa ly nước lên chuẩn bị uống rồi cười lạnh: “Muốn ăn thì tự đặt bên ngoài, ai bảo cô ta đầy tật xấu làm gì.”Người quả lý tát một cái lên tay tôi làm nước nóng hắt cả lên người tôi.Cô ta cảnh cáo: “Thái độ của cô như vậy là sao? Được nấu cơm cho Dược Dược là do bọn tôi xem trọng cô.”“Cô có biết Dược Dược của bọn tôi có địa vị như thế nào không? Đợi sau này cô ấy gả cho ảnh đế Tần rồi thì biết bao nhiêu người phải đến làm quen.


Cho cô mặt mũi mà cô không cần, đợi bị phong sát đi!”Một bụng nửa giận tràn lên đỉnh đầu tôi, tôi đổi tay lại hắt hết nước còn lại lên mặt cô ta.Tô Dược nghe thấy tiếng động vội chạy qua, cầm khăn giấy lau mặt cho người quản lý.“Chị Mãn Mãn, có phải bọn em đắc tội chị ở chỗ nào rồi không? Có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta đều là người đã được giáo dục đàng hoàng rồi nên đừng cứ động tay động chân.”Tần Tiêu cũng chậm rãi theo sau, đóng cửa lại chặn những người hóng hớt ngoài cửa.Tôi bật cười hỏi Tô Dược: “Buổi trưa cô chưa ăn no à? Bây giờ bảo tôi đi làm salad cho cô?”“Một mình tôi vừa bận rộn nấu cơm cho 5 người xong còn phải hầu hạ riêng cho một mình cô, tôi là mẹ cô chắc?”“Ồ, nghe nói cô và ảnh đế Tần sắp kết hôn rồi nên đang chuẩn bị phong sát tôi, có phải không?”“Qua đây, cô qua nói chuyện với tôi, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.”Thật ra tôi vẫn không muốn đáp trả Tô Dược bởi vì tôi thấy làm ầm lên chỉ vì một người đàn ông thì rất thấp kém.

Nhưng cô ta cứ không ngừng kiếm chuyện chọc tôi, tôi không lật mặt thì chẳng có ý nghĩa gì đúng không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận