Gương Vỡ Không Lành


6.Tần Tiêu vứt tôi vào xe.

Vết thương của tôi lại nứt ra dưới sự dày vò như vậy của anh ta.

Máu thấm cả ra ngoài, mặt anh ta lạnh lại, đưa tay xé đồ tôi để lộ ra vết sẹo xanh tím dài 2cm trước ngực.“Tần Tiêu anh có bệnh à!”Tôi tức đến mức muốn đập anh ta.

Anh ta nhẹ giữ chặt cổ tay tôi, giọng điệu nhẹ lại: “Em cmn…có thể đàng hoàng chút không?”“Gọi điện thoại em không nghe, còn chơi trò mất tích với anh.”“Sao em làm phẫu thuật cũng không nói với anh, em cmn cho rằng anh ch.ết rồi đúng không? Dư Mãn Mãn.”Anh ta cắn răng dường như rất đau lòng tôi.Giả vờ cái gì chứ.

Tôi cười lạnh mặc đồ lại, tựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại không muốn để ý đến anh ta nữa.Nửa tháng trước, tôi phát hiện trên ngực có cục gì đó xuất hiện, đường kính không nhỏ nên phải cắt xuống để làm sinh thiết.


Đặt lịch hẹn phẫu thuật xong tôi mới do dự nhưng vẫn gọi điện thoại cho Tần Tiêu.Khi sắp ngắt máy anh ta mới nghe rồi thấp giọng nói: “Ừm, có chuyện gì?”Chỉ một chữ “Ừm” đơn giản thôi cũng đủ để khái quát cho mối quan hệ của chúng tôi.

Cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Lòng tôi rối như tơ, không biết phải nói như thế nào, tôi có thể bị ung thư vú, tôi có thể sẽ ch.ết.“Em bị bệnh rồi…”Lời tôi nói được một nửa đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Dược: “Tần Tiêu, anh còn không qua đây thì em giận thật đấy nhé.”Tần Tiêu cười cười, quay đầu lại nói với tôi: “Đợi chút, lát nữa gọi lại cho em.”Tôi nhìn cuộc gọi bị ngắt ngang, nỗi thất vọng trước nay chưa từng có bao phủ trái tim tôi.

Mãi cho đến 12 giờ đêm anh ta cũng không gọi đến.Tần Tiêu, tại sao người luôn phải đợi chờ mãi là tôi chứ? Tần Tiêu, tôi không đợi anh nữa đâu.7.Xử lý vết thương xong Tần Tiêu trực tiếp mang tôi về nhà.

Điện thoại anh ta reng liên tục, cuối cùng anh ta đành phải khoá máy.Tôi nằm trên giường xoay lưng lại với anh ta, bình tĩnh nói: “Anh bận đi.”Từ trước đến nay chưa từng được ở bên cạnh nhưng bây giờ hình như chẳng còn quan trọng nữa rồi.“Ngủ đi.”“…Sau này anh sẽ không ngắt điện thoại của em nữa đâu.”Trong phòng chỉ còn sự trầm mặc, Tần Tiêu giúp tôi chỉnh lại góc chăn rồi ngồi dậy rời đi.


Tôi thật sự mệt rồi, ngủ một giấc thẳng đến 9 giờ tối.Lúc tỉnh lại Tần Tiêu vẫn còn ở nhà.

Anh ta đang dựa vào khung cửa sổ trong phòng khách, hai tay nhét vào túi quần, miệng ngậm điếu thuốc.

Bộ dạng côn đồ này cũng chỉ có tôi mới biết.Phòng khách không mở đèn, đốm lửa trên điểu thuốc chập chờn trong bóng đêm.“Đói chưa? Anh nấu chút cháo.”Anh ta bước về phía tôi, thuận tay dập điếu thuốc đi.

Tôi từ từ nắm chặt tay lại, cuối cùng lấy hết can đảm nói ra điều mình muốn nói: “Chúng ta, ly hôn đi.”Bước chân Tần Tiêu ngừng lại, anh ta giống như nghe được chuyện cười mà cười cười.

Anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi: “Lý do?”Tôi buột miệng nói ra: “Tôi ghét anh.”Anh ta đi đến trước mặt tôi, vén tóc tôi ra sau tai rồi đặt tay lên gò má tôi.“Mãn Mãn, lúc kết hôn chúng ta nói, sinh lão bệnh tử đều không rời không bỏ.

Đến cả sinh tử chúng ta còn không sợ thì ghét là cái thá gì chứ?”“Vậy nên vợ ơi, lý do của em không đủ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận