Trải qua thảo luận qua quýt, ba người quyết định đi ăn đồ nướng.
Nhưng vừa ra khỏi cửa hàng tổng hợp không xa, Adrian đột nhiên dừng bước, “Nguy rồi, vừa rồi lúc tôi rửa tay tháo nhẫn xuống, lại quên lấy rồi!”
“Vậy quay lại lấy ah!” Edgar nhìn về phía Adrian, quả thực không thấy chiếc nhẫn bản to trên ngón cái tay trái hắn.
“Nhưng tôi không muốn quay lại, Edgar có thể giúp tôi lấy không? Hẳn là trên bồn rửa tay thứ hai ở toilet ngay tầng năm.” Adrian một bộ dạng nhờ vả.
“Ah, không vấn đề!” Edgar sửng sốt một chút, nhưng trả lời ngay: “Vậy Lori…”
“Chuyện lấy đồ đơn giản như vậy làm gì còn muốn Lori?” Adrian đẩy Edgar: “Cậu mau đi đi, tôi cũng không ăn tươi bảo bối của cậu!”
Nghe vậy Edgar cười khổ không thôi, dùng ánh mắt ra hiệu với Lori.
Lori trả lại một ánh mắt an tâm, sau đó nhịn không được quay đầu nở nụ cười, xem ra Adrian cũng không phải người xấu, ít nhất là người tâm địa rất thực thành, thủ đoạn điều động người rõ ràng như vậy đoán chừng cũng chỉ hắn mới nghĩ ra dùng!
“Này, cậu cuối cùng có thật tình yêu Edgar không?” Quả nhiên, bóng dáng Edgar vừa biến khỏi tầm mắt, Adrian bắt đầu chất vấn Lori, “Nếu không phải thì nhanh chóng rời khỏi cậu ấy, tôi cảnh cáo cậu, kết quả đùa bỡn trái tim Edgar không phải cậu có thể thừa nhận nổi!”
Lori không trả lời Adrian ngay, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn hắn, cặp mắt kia như một dòng suối, không chỉ bản thân trong suốt thấy đáy, còn chiếu rọi rõ ràng cảnh vật khác, làm cho Adrian trong nháy mắt có cảm giác bị Lori nhìn thấu, không tự chủ mà tránh đôi mắt của Lori.
“Thế giới này không có ai ngốc, Edgar không phải, anh không phải, tôi cũng không phải.” Lori mở miệng, nhưng cậu không trả lời thẳng câu hỏi của Adrian: “Coi người khác là kẻ ngốc mình mới là đứa ngu nhất!”
Thân thể Adrian chấn động, kinh ngạc nhìn Lori, lúc này hắn mới phát hiện Lori quả thật có phần không giống người bình thường. Lần đầu gặp Lori, Adrian chỉ cảm thấy người mới này bề ngoài thật xuất chúng, không thích nói chuyện, nhưng luôn mang theo một tia mỉm cười lờ mờ, làm cho người ta trông rất thư thái.
Nhưng làm nghề này, bề ngoài là một lợi thế, nhưng càng nhiều có thể nói cũng là tai họa, cho nên Adrian đang chờ, chờ nụ cười của Lori biến thành vết thương, vui vẻ biến thành rủi ro và lạnh lùng.
Cho nên ở N bộ, Adrian chưa từng nghĩ tới ra tay cứu Lori, dù sao ai cũng đi tới như vậy, không ai có thể ngoại lệ.
Nhưng, bây giờ nhìn lại, Adrian không thể không thừa nhận quy tắc mình luôn luôn tin tưởng dường như cũng không sinh ra tác dụng trên người Lori, trong bộ gần như không ai ghen ghét, cùng bọn Brant cũng rất thân, thậm chí còn bắt trái tim Edgar làm tù binh, cái này khiến Adrian cực kỳ nghi ngờ.
Nhưng giờ này khắc này Adrian đã nhận được đáp án, Lori có sức hấp dẫn rất đặc biệt, cậu cực kỳ lý trí và cũng vô cùng hiền lành, rõ ràng cái gì cũng hiểu lại sẵn lòng nghĩ tất cả theo hướng tốt nhất, hơn nữa cho dù bởi vì ý nghĩ này làm mình vết thương chồng chất nhưng vẫn kiên trì.
“Đừng tiếp tục như thế nữa, cho dù cậu thật là thiên sứ, nhưng rơi vào địa ngục cũng chỉ có thể có hai kết quả.” Adrian rất bực bội, những lời này hắn rõ ràng không muốn nói ra, chẳng biết tại sao lại không tự chủ mà nói: “Một là bị đồng hóa, cái kia là hủy diệt, con người đối với thứ mình không chiếm được luôn rất tàn nhẫn, cho nên xin khuyên cậu nên tự nhuộm đen chút đi!”
“Ừm, đàn anh Adrian thật là người tốt!” Lori cười rất đáng yêu, khiến mọi người qua đường cũng nhịn không được đều trộm nhìn cậu.
Adrian lại bị câu bình luận này làm cho bối rối cúi đầu rên rỉ, vừa nãy mới nói không thể như vậy, Lori cậu… Cậu tại sao lại tới nữa rồi? con mắt nào của cậu nhìn ra tôi là người tốt thế?
“Này, nhẫn của cậu!” thanh âm Edgar đột nhiên vang lên, làm hai người giật nảy mình, không nghĩ anh nhanh như thế đã trở lại rồi, người chân dài quả nhiên có khác.
“Rất đẹp.” Lori nhìn thoáng qua chiếc nhẫn “May là thứ này nhỏ không làm cho người ta chú ý, bằng không đã bị người khác lấy đi rồi!”
“Đúng vậy a, tôi cũng đã sớm chuẩn bị là mất nó rồi!” Adrian tiếp nhận chiếc nhẫn đeo vào, “ngón tay Lori cũng rất thích hợp đeo nhẫn, tại sao không đeo một chiếc?”
“Tôi không quen đeo đồ trang sức!” Lori cười cười, trên người cậu ngoại trừ vòng tay lần trước đổi với Edgar, không có bất kỳ trang sức nào.
Không phải Lori không thích, mà những thứ này thường rất mắc, cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho ba ba, nên chưa từng đưa ra đòi hòi về mặt này.
“Như vậy sẽ theo không kịp trào lưu đấy!” Adrian vỗ vỗ Lori, “Kiếm nhiều tiền như vậy cần gì tiết kiệm? Tiêu tiền mới là của mình.”
Thấy Adrian và Lori cậu một câu tôi một câu nói chuyện, Edgar ngược lại rất bất ngờ, vừa rồi lo lắng hai người này đơn độc cùng một chỗ sẽ có xung đột, cho nên trên căn bản là chạy về, nhưng sau khi trở về bầu không khí quả thật khác biệt, nhưng lại phát triển theo hướng tốt, giữa lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ném một ánh mắt nghi hoặc cho Lori, lại chỉ nhận được nụ cười trêu tức của cậu, Edgar thở dài, xem ra muốn từ chỗ của cậu hiểu rõ chân tướng là không hi vọng rồi.
Đi vào một nhà hàng thịt nướng nổi tiếng gần đó, Edgar quyết định chọn một phòng riêng, anh muốn nhân cơ hội này khuyên nhủ Adrian, có mấy lời nói không tiện nói ở nơi đông người.
Kêu thức ăn ngon, nhưng khi gọi rượu ba người lại trái ý nhau, Edgar chủ trương muốn bia, Lori nói uống sake, Adrian suy xét cả buổi, lại đề xuất muốn uống Shochu Trung Quốc (Nhật ngữ phát âm Shochu, tức rượu trắng Trung Quốc).
“Tại sao muốn uống rượu thấp độ như vậy? Edgar tửu lượng các cậu kém như vậy sao?” những lời này của Adrian quyết định người thắng cuối cùng là hắn, dù sao là đàn ông ai lại thừa nhận tửu lượng của mình kém?