GV Ký Sự

Takai rất bực bội ngồi trong nhà ga, tuy không phải ngàn dặm xa xôi, nhưng dầu gì cũng vượt một đoạn đường xa đến đây, ai ngờ lại chỉ nhận được kết quả bị bạn gái vứt bỏ, hơn nữa lý do là hắn không điển trai!

Cái lý do gì nha, cho rằng mỗi người đều là ngôi sao ah, ngôi sao cũng không phải là trang điểm, phẩu thuật thẩm mỹ sao. Takai trong lòng rất tức giận rất phẫn nộ, nói không chừng bọn họ tẩy trang còn xấu hơn mình, dù sao trong thế giới này làm gì có ai thật sự đẹp trai…

Nhìn người đang tiến vào, Takai đột nhiên im bặt mà dừng phàn nàn. Chiều cao ấn tượng, tỉ lệ dáng người gần như hoàn mỹ, kiểu tóc ăn mặc thật sự phong cách. Quan trọng nhất là khuôn mặt với hai mắt tỏa sáng khiến cho cả người giống như là quý công tử từ manga bước ra, không ai mà không ngước nhìn.

Trên đời này thật sự có người lớn lên đẹp trai như vậy sao? Takai thật phiền muộn ah, vân… vân, người đẹp trai đang đợi ai đó, lớn lên xuất chúng như vậy nhất định đợi là người đẹp a?

Mang tâm tư khốn khổ, Takai rất tư thế đợi không được người thề không trở về.

Người đẹp trai đứng nhà ga, thỉnh thoảng đưa cổ tay lên xem giờ, biểu hiện hơi vội vàng xao động.

Nhất định là đang đợi rất người quan trọng a, theo ánh mắt của hắn Takai suy đoán. Mà hắn đã liên tục cự tuyệt ba nhóm con gái đến gần, Takai đã xác định chắc chắn hắn đang đợi người yêu.

Đột nhiên, biểu tình trên mặt người ấy thay đổi, vừa rồi là ứng phó bất đắc dĩ giờ lại trở nên rất sáng sủa, hắn đi nhanh về phía trước.

Đã đến, Takai nhất thời kích động cũng đứng dậy, nhìn xem là người như thế nào có thể giữ chặt được trái tim của người con trai xuất sắc đó. Kết quả, Takai chẳng những không được như nguyện, mà lần nữa chịu đựng đả kích.

Cư… là một người hoàn toàn không kém người kia, nhưng vẻ đẹp trai không giống nhau. Takai nhịn không được sâu trong nội tâm bắt đầu rên rỉ, hôm nay chính mình là đụng cái gì a, tới đây là để bị đả kích lòng tự tin sao?


Vân… vân, bọn họ đang làm gì? Người đẹp trai ấy hình như cảm thấy người kia ăn mặc quá mỏng manh, liền cởi khăn quàng cổ của mình choàng cho y. Nếu không phải y mãnh liệt cự tuyệt, thì hắn đã lấy găng tay cho người ta mang luôn.

Dù không cởi găng tay ra, người đẹp trai cũng rất tự nhiên mà nhận lấy ba lô của người kia.

Cái này… Hai người đàn ông như vậy cũng quá thân mật đi à? Takai vẻ mặt hắc tuyến, dùng ánh mắt thập phần mâu thuẫn mắt nhìn hai người thật sự đẹp trai sóng vai đi ra cửa.

“Đợi lâu rồi sao?” Ryou hơi không vui mà nhìn xung quanh Kan, “Không phải bảo anh đừng tới đón sao? Em cũng không phải không biết đường.”

“Được rồi, mới đợi hơn 10′ thôi.” Kan trên mặt ngăn không được dáng tươi cười, Ryou nhất định không phát hiện, chính mình vừa rồi khi nói giọng điệu có vẻ hơi làm nũng, thật sự là hiện tượng tốt ah!

“Em đến chỗ Jesse thăm y, sẵn tiện đưa thuốc, cho nên hơi trễ một chút.” Nhưng cảm thấy hơi băn khoăn Ryou vẫn giải thích.

“Em chưa từng quan tâm anh như quan tâm Jesse ah!” Kan nửa thật nửa giả mà phàn nàn.

“Vậy sao? Có thể là anh quá lợi hại!” Ryou cười trả lời, “Hơn nữa Jesse dù sao cũng là người em huấn luyện, nên luôn luôn cảm thấy có trách nhiệm!”

“Em ah!” Kan lắc đầu, Ryou như vậy cũng không có cách nào khác, hay là nói, anh yêu mến, chính là Ryou như vậy.

“Chúng ta trực tiếp trở lại chỗ anh sao?” càng ngày càng quen thuộc đường, Ryou hỏi: “Muốn ở bên ngoài ăn gì không?”

“Chúng ta trở về ăn!” Kan trả lời lại làm Ryou hơi giật mình, dù sao Kan cũng thích ăn ngoài.

“Anh đã mua xong tất cả rồi!” Thấy Ryou kinh ngạc, Kan bĩu môi: “Em với Jesse cùng ăn lẩu, không thể cùng anh ăn à?”

“… Thật giống một đứa con nít!” Ryou thấy việc nhỏ như thế mà Kan cũng ganh tị, không khỏi bật cười.

“Này, nói ai là con nít?” Kan không bỏ qua, bắt đầu tò mò.

“Là em,” Ryou chân bước nhanh hơn, chạy cách Kan một khoảng cách nhất định, xoay người làm cái mặt quỷ “Mới là lạ!”

“Đứng lại, không được chạy!” Kan bước nhanh đuổi theo: “Dám nói anh là con nít hả, xem anh như thế nào trừng phạt em!”


Ha ha ha ~~~

Thấy hai người trẻ tuổi cười đùa trên đường phố, ở góc đường một cụ già nở nụ cười đầy ý vị, những người trẻ tuổi kia đặc biệt có sức sống a!

“Ai, mệt mỏi quá!” Vừa vào cửa, Ryou liền nằm vật xuống ghế sa lon, không muốn nhúc nhích.

“Được rồi, hôm nay em là thiếu gia, tất cả để anh hầu hạ em, em không cần làm gì hết!” Kan cười ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vừa nói vừa trộm hôn Ryou.

“Anh làm được không đó? Thật không cần giúp?” Thấy Kan hùng tâm tráng chí đi vào bếp, Ryou ở phía sau lớn tiếng hỏi, có vẻ nghi ngờ.

“Không cần, em tưởng anh thật sự cái gì cũng không biết sao?” Kan khoát khoát tay, một bộ dáng em chớ xem thường anh.

Ryou mỉm cười nghe tiếng nước thỉnh thoảng truyền đến, âm thanh thái thịt từ phòng bếp. Nhớ rõ khi còn bé nguyện vọng lớn nhất là về nhà, có thể nhìn thấy có người ở phòng bếp bận rộn vì mình. Lúc nhỏ hi vọng là mẹ, sau này thân ảnh ấy biến thành người vợ trong tưởng tượng, nhưng không biết từ lúc nào, người này lại trở thành Kan.

Ha ha, biết mình bị cho là phụ nữ, Kan nhất định sẽ tức chết a? Ryou khóe môi càng cong.

“Cười gì vậy? Đến nếm thử tài nghệ của anh!” Chắc là đã sớm chuẩn bị nên Kan làm rất nhanh.

“Oa, rất ngon ah!” những lời này là thật tâm Ryou, canh thật là thơm, đồ ăn thập phần phong phú, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn động mười ngón tay, ăn ngay lập tức!

“Chuyện nhỏ thôi, sở trường của anh em còn chưa thấy đâu!” Đối với tài ẩm thực của mình, Kan có vẻ rất tự tin: “Nếu không phải không có dụng cụ thích hợp, anh sẽ cho em thấy tuyệt chiêu của anh.”

“Ah, vậy sao? Là cái gì à?” Ryou hơi tò mò.


“Bánh ngọt! Đoán không ra phải không?” Kan thêm cơm cho Ryou, “Trước kia làm việc ở một cửa hàng bánh ngọt, có thiên phú nên vợ chồng chủ tiệm muốn đem tất cả bí quyết truyền dạy cho anh!”

“Thật sao? Việc tốt như vậy sao anh không làm, hay là khoác lác a?” Ryou cười chọc Kan.

“Thật sự, chẳng qua là lúc đó anh cảm thấy làm bánh ngọt quá giống con gái, hơn nữa không lâu sau, chị lại xảy ra chuyện…” nói đến đây, thanh âm Kan trở nên trầm thấp.

“Kan, chị nhất định sẽ khỏe mà!” Ryou cầm tay Kan, muốn truyền cho anh sức mạnh.

“Đúng vậy a, anh cũng nghĩ như vậy.” Kan cầm ngược tay Ryou, nở nụ cười: “Được rồi, nhanh ăn đi, nguội rồi ăn không ngon đâu!”

“Ừm!”

Ryou gấp một miếng thịt bò cho Kan, Kan vừa vặn cũng gắp một con tôm đặt trong chén Ryou, không hẹn mà cùng làm, hai người nhìn nhau cười.

“Ừm!”

Lăng gấp một miếng thịt bò cho Hàn, Hàn vừa vặn cũng gắp một con tôm đặt trong chén Lăng, không hẹn mà cùng làm, hai người nhìn nhau cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận