“Ai, cảm thấy bộ phim lần này đặc biệt vất vả!” Denny tắm sạch xà phòng trên người, nhấc chân tiến vào hồ.
Brant và Lori đã ngâm mình ở trong hồ trước Denny, nghe được hắn phàn nàn Brant gật đầu: “Chủ yếu là tinh thần lần đầu chịu đả kích, không biết khi phát hành phim này có ai đánh giá tụi mình ba đứa tụ họp đùa giỡn như đồ ngốc không?”
“Tuyệt đối có!” Đối với giả thiết của Brant, Denny trả lời như chém đinh chặt sắt (quả quyết), không cần suy nghĩ: “Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Ada!”
“Đúng vậy a, lần trước Ada vẫn phàn nàn, là công ty hạn chế đề tài, hơn nữa thời gian cũng gấp, cho nên đây cũng là không có biện pháp!” Lori toàn thân ngâm mình trong nước nóng, cảm thấy rất thoải mái.
“Nếu Ada là đàn ông, không biết đã bị chúng ta A bao nhiêu bữa cơm rồi, mỗi lần đều tra tấn chúng ta.” Denny nghiến răng nghiến lợi không thể làm gì nói, “Cô ấy thật sự không thể viết một kịch bản kha khá ah?”
“Thật sự nếu xem nhẹ đối thoại, nội dung cốt truyện cũng coi như ổn!” Brant nghĩ nghĩ, “Cũng không thể nói như vậy, cậu lấy Chú Doanh làm khuôn mẫu, Ada đương nhiên là kém rồi, dù sao tuổi tác cùng kinh nghiệm cũng chênh lệch rất xa.”
“Ừm, tôi cũng hiểu được.” Lori đệm theo, “So với kịch bản bên ngoài công ty, của Ada đã rất tốt, ít nhất là bình thường, hợp logic cũng không có quá nhiều chỗ hở.”
“Ngoại trừ lời thoại hơi non nớt.” Denny vẫn còn bất mãn, nhưng cũng không cách nào, dù sao việc này cũng không phải phát bực là có thể giải quyết, vì vậy hắn thay đổi chủ đề: “Mấy ngày nghỉ các cậu dự định làm gì?”
“Ở nhà nhàn rỗi, cậu thì sao?” Brant hỏi lại.
“Cũng không có đặc biệt gì, tháng sau đợi Takako rảnh, muốn cùng cô ấy đi du lịch, chơi lâu một chút.” Denny trả lời.
“Như vậy ah, còn Lori thì sao?” Brant nghiêng đầu nhìn Lori.
“Chắc là đi tìm Edgar a!” Lori trả lời làm cho Brant và Denny lộ ra biểu tình thì ra là thế.
“Này, giống như Edgar chỉ đi tìm cậu một lần, những lần khác đều là cậu đi tìm cậu ta, không thể như vậy được!” Denny phản ứng vì Lori bất bình.
“Đúng vậy a, không thể quá cưng chiều tên Edgar kia, thứ vô cùng dễ dàng có được mọi người thường thường không biết quý trọng!” Brant cũng khích lệ Lori.
“Ừm, tôi sẽ chú ý.” Lori biết rõ Brant và Denny là muốn tốt cho mình, cho nên mỉm cười đỡ lời: “Nhưng lần này tình hình hơi khác, Adrian trở về rồi, nếu để Edgar qua có thể không tiện ah.”
“Adrian và bạn gái sao vậy? Trước kia cậu ta thường không về KTX.” Denny vừa nghe tin này, hơi ngạc nhiên.
“Cãi nhau a? tính tình Adrian thật sự nên sửa sửa lại!” Brant lắc đầu, cảm khái.
“Mọi việc không có đơn giản như vậy a, tối hôm qua Adrian và bạn gái gọi điện, tôi vô tình nghe được hai câu, Adrian hình như dùng lý do quay phim trở về KTX ở.” Lori hơi lo lắng nói: “Hơn nữa Adrian hai ngày này rất lạ, thuốc không rời tay, còn thường uống rượu, ngẩn người, hỏi hắn, hắn nói không có việc gì còn một bộ dạng rất không kiên nhẫn. Đặc biệt đêm khuya, Adrian còn thường xuyên giam mình trong toilet, cũng không biết đang làm gì!”
“Nếu không phải cùng bạn gái cãi nhau, chắc là sự kiện kia đối với Adrian áp lực khá lớn.” Denny và Brant liếc nhau, nhất trí kết luận, dù sao tình huống như vậy cũng không lần đầu nhìn thấy, chỉ là không nghĩ Adrian sẽ biểu hiện rõ ràng như vậy.
“Sự kiện kia? Việc rời khỏi, hay cùng công ty M hợp tác?” Lori không biết nhiều như bọn Brant, nhịn không được truy hỏi.
“Chắc đều có a!” Brant bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng cậu cũng đừng quá quan tâm chuyện này, nói không chừng chúng ta sau này còn thảm hơn Adrian, khi đó ai quan tâm chúng ta à?”
“Brant cậu đừng có miệng quạ đen, được không?” Denny nhíu mày, không phải hắn mê tín, chính là bởi vì rất có thể là sự thật, cho nên mới không muốn nghe.
“Được rồi, khi bước vào đây, cậu còn muốn có kết quả tốt sao?” Bất mãn Denny lừa mình dối người, Brant lời nói có vẻ đặc biệt lãnh khốc, thậm chí không giống đang nói chuyện liên quan đến mình: “Không muốn ôm ảo tưởng, cậu không biết hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao?”
Denny cúi đầu không nói, sự thật tàn khốc hắn sớm đã lĩnh giáo qua, nhưng như Brant đối với người khác, đối với chính mình đều quyết đoán như vậy, hắn làm không được.
“Brant, không quan hệ đến ảo tưởng, chỉ là hy vọng, hy vọng của mình!” Nhưng lúc Lori nói chuyện, giọng điệu kiên trì, cậu nhìn thẳng Brant: “Ai nói chúng ta không có kết quả tốt? Ai quy định chúng ta không được hạnh phúc?”
“Lori cậu đừng quá ngây thơ, chúng ta… Chúng ta là không có tương lai, ví dụ nhiều lắm.” Brant hơi do dự, vẫn là nói hết lời: “thật sự chúng ta xem như đã may mắn, tốt xấu gì cũng là hồng, nhưng có thể hồng bao lâu? Hơn nữa giới GV náo nhiệt cũng không phải là chuyện tốt, rất nhiều đàn anh rời khỏi không tìm được việc làm, mà lúc đóng phim lại tập thành thói quen xấu, tiêu xài hoang phí, cuối cùng chỉ có thể chạy đến CLB đêm, dựa vào tên tuổi năm đó tiếp tục lăn lộn. Mà nhiều người thì hoàn toàn từ bỏ bản thân mình, phóng túng chính mình, say rượu, thậm chí nghiện thuốc phiện, chán nản mà vượt qua cả đời.”
“Nếu là chính mình từ bỏ bản thân, loại người này thật sự bi thảm tôi một chút cũng không thông cảm.” Lori không nhượng bộ nhìn Brant, trong mắt lóng lánh sáng rực: “Chúng ta chỉ là bất đắc dĩ làm việc mà người bình thường sẽ không lựa chọn, không có giết người phóng hỏa, cũng không trộm không cướp, không làm bất cứ chuyện xấu nào tại sao lại xem thường chính mình? Người khác có thể dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta, nhưng chúng ta không thể. Anh nói xem, chúng ta cuối cùng không giống người bình thường chỗ nào, nhất định không thể trải qua cuộc sống của người bình thường sao?”
Đúng vậy a, nghe Lori nói như vậy, Denny và Brant cũng lâm vào trầm tư. Đã từng cảm thấy chuyện đó là đương nhiên nên không chịu cân nhắc. Nhưng đặt vào thực tế, dung mạo dáng người bọn họ xuất chúng là thiên chi kiêu tử, cũng tại trời đưa đất đẩy, đối với người bình thường đã có một loại tự ti không che dấu được, đây thường là khởi đầu của tất cả các bi kịch, cuối cùng là lỗi lầm của ai?
“Tôi có thể chấp nhận thất vọng, nhưng quyết không tuyệt vọng!” Lori quay sang, trong hơi nóng của phòng tắm, từ tấm gương trên tường đối diện, loáng thoáng thấy thân ảnh của mình, “Nếu ngày nào đó thế giới thật sự trở nên vô vọng, tôi thà vĩnh viễn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy. Nếu trước đây, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, tôi muốn xem mình cuối cùng có thể làm được bao nhiêu, và có thể đi được bao xa!”
Những lời này Lori là muốn nói cho bọn Brant, và Denny, cũng là tự nói với chính mình!
Nếu nói cuộc sống là một chiến trường, vậy đối với một số người mà nói, kẻ thù của bọn họ chỉ là đối thủ; nhưng với một số khác, trước khi đánh bại đối thủ còn phải chiến thắng chính mình, nếu không, vô luận thắng bại, bọn họ chỉ có thể bị diệt vong…