Phương Niên cầm hoa đi cắm, nhìn chúng nở rộ trên bàn, cảm giác hạnh phúc lặng lẽ dâng lên trong lòng.
"Anh có đói không? Em nấu mì cho anh nhé?"
Dáng vẻ của cô hệt như cô vợ mới cưới rửa tay nấu canh cho chồng.
"Được." Giang Ngộ gật đầu cười.
Sau đó, anh vào phòng tắm, cô thì xuống bếp.
Tắm xong, thay quần áo ở nhà xuống lầu, anh đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
Mùi hoa quyện với mùi thức ăn, đây chính là mùi của nhà.
Anh tới phòng bếp, dựa vào cửa, lặng nhìn bóng người bận rộn của cô, trong chớp mắt, anh chỉ mong thời gian dừng lại ở giây phút này, đời đời kiếp kiếp.
Phương Niên cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nói: "Anh tắm xong rồi à? Em sắp xong rồi."
"Em không cần gấp."
Tuy vậy, cô vẫn làm rất nhanh.
Cả một tô lớn, trừ mì ra thì còn có rau cải, nấm hương, thịt, trứng sốt cà chua, Giang Ngộ nhìn xem rồi cười.
"Em đã chuẩn bị từ trước rồi à?"
"Vâng, em sợ dạ dày anh không thoải mái."
"Vợ anh đảm đang quá." Anh không nhịn được mà vuốt tóc cô.
Đã lâu rồi Giang Ngộ không ăn khuya, lúc quay cảnh đêm ở đoàn phim, hoặc là anh nhịn, hoặc là ăn nhanh gì đó, anh không phải nghệ sĩ thích đòi hỏi, cho nên không yêu cầu gì quá cao.
Chỉ một tô mì, nhưng anh lại cảm thấy đây là món ngon nhất trần đời.
Ăn xong, đáng ra nên đi ngủ, nhưng tối nay, Phương Niên có vài lời nhất định phải nói với anh.
Hai người ngồi trên ghế sofa, cô mở miệng: "Giang Ngộ, thật ra thì khi chúng ta chia tay vào năm năm trước, nguyên nhân không phải như em nói."
Lúc ấy, cô nói cô mệt rồi, nói hai người đã không còn tình cảm nữa.
Nhưng chuyện này sao có thể?
Mỗi phút giây ở bên anh, cô đều cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ cần nghĩ đến anh, dù có khổ hơn đi chăng nữa, dù có mệt hơn đi chăng nữa, cô cũng có thể chịu đựng.
Lúc nói đến đây, Phương Niên rũ mắt, hai tay nghiêm túc đặt trên đầu gối như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì.
Năm năm rồi, Giang Ngộ nhìn cô, anh đợi năm năm, đợi cô quay lại, cũng đợi năm năm để nghe cô giải thích.
Mặc dù anh đã biết nguyên nhân từ lâu, nhưng nếu nghe cô chính miệng nói ra, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.
Phương Niên kể ngọn ngành từ việc Linda tìm cô nói chuyện, những lời này cô đã chôn trong lòng rất lâu rồi, trong mơ, không biết cô đã từng thốt ra bao nhiêu lần.
Rốt cuộc khi mở miệng, dường như chuyện này không khó như cô tưởng tượng, thậm chí cô còn thấy hơi nhẹ nhõm, tựa như trút được gánh nặng ngàn cân vậy.
"Anh mắng em đi, em lừa anh, nhưng em không hề hối hận."
Nếu lúc ấy cô không chia tay, nếu chuyện tình của bọn họ không bị đào ra thì sẽ không có Giang Ngộ ngày hôm nay.
"Người em yêu nhất đời này, chỉ cần anh khỏe mạnh, chỉ cần anh có thể bước lên đỉnh vinh quang, em nguyện cả đời này sống chui lủi trong bóng tối, không oán không hận."
"Aiz." Nghe câu nói cuối cùng của cô, Giang Ngộ chỉ biết thở dài.
Cô gái anh yêu thật ngốc.
Ôm cô gái đang cúi thấp đầu vào ngực, anh vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ giọng nói: "Nhưng anh hối hận."
"Anh hối hận cái gì?" Cô vội ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt kinh ngạc nên hơi hoảng hốt.
"Hối hận vì sau khi biết nguyên nhân em rời đi, anh không lập tức đi tìm em."
Đúng vậy.
Anh đã biết từ trước rồi.
Hai năm trước, người quản lý hô phong hoán vũ kia của anh vì nhiều lần không hợp ý kiến mà rời đi, trước lúc đi đã kể hết cho anh.
Lúc nghe xong, anh vừa tức giận vừa khổ sở.
Sao cô lại ngốc thế chứ? Cho đến bây giờ, cô không hề là trở ngại của anh, cô là nguồn động lực khích lệ anh tiến về phía trước.
"Niên Niên, chúng ta đều có lỗi. Em nên hỏi ý kiến của anh rồi chúng ta cùng bàn bạc. Anh cũng nên bỏ lòng tự tôn và tâm lí sợ em làm tổn thương lần nữa xuống, chủ động đi tìm em."
"Ừm." Phương Niên vùi trong lòng anh, gật đầu.
Chỉ cần anh không giận là tốt rồi.
Sau khi nói chuyện này ra, rốt cuộc thì một chút khoảng cách giữa hai người cũng biến mất, Phương Niên nằm ở trong lòng anh lâu, bầu không khí dần trở nên ái muội.
Ngồi thêm một hồi, Giang Ngộ nhẹ nhàng nói: "Em mệt không? Chúng ta về phòng nhé?"
"Vâng."
Vừa dứt lời, cô liền được anh bế lên, bước từng bước lên phòng ngủ trên lầu.
Anh mới đặt cô lên giường, bốn cánh môi đã nhanh chóng quấn quýt lấy nhau.
Trong nụ hôn này, có áy náy, có vui sướng, có cảm động.
Đêm nay, Phương Niên rất kích động, cô nằm dưới người anh, vừa đáp lại nụ hôn của anh, hai tay vừa mò mẫm khắp người đàn ông của mình.
Đồ ở nhà của anh là kiểu buộc hông, tay cô dễ dàng trượt từ cổ áo vào mà không gặp chút trở ngại, đặt lên khuôn ngực rắn chắc.
Da thịt dưới bàn tay nóng bỏng, mang hơi thở nam tính trưởng thành khiến người ta mê muội.
Cái năm mới quen, anh vẫn còn là một chàng thiếu niên điển trai cao gầy, tính trầm hướng nội, lúc cười lên thì dịu dàng mê người.
Nhiều năm trôi qua, cô chứng kiến anh lột xác từng ngày, từ người đàn ông cô giấu trong đáy lòng trở thành nam thành quốc dân.
Cô cảm thấy thỏa mãn và kiêu ngạo, nhưng không muốn ai biết, càng ngày, cô càng thấy u mê say đắm người đàn ông này hơn.
Yêu.
Mê luyến khuôn mặt anh, vòng ôm của anh, thân thể của anh, toàn bộ của anh.
Giang Ngộ phối hợp với động tác của cô, anh cũng bắt đầu cởϊ qυầи áo cô ra, hôn dọc từ cổ cô xuống ngực.
Da thịt trắng như tuyết nhanh chóng hiện lên những vết tím bầm chi chít.
Anh vạch áo cô ra, vừa nhìn đã hít một hơi khí lạnh.
Bình thường, sau khi tắm xong, cô không mặc áo ngực, nhưng tối nay, bên trong lại là một bồ đồ lót ren trắng.
Hệt như lông trắng, ngược lại với màu đen, nhưng lại mang đến một cảm giác dụ hoặc khác.
Anh bỗng nhớ về đêm đầu của hai người, đêm đó, cô cũng mặc một bộ đồ lót màu trắng, kiểu dáng bảo thủ, nhưng khiến anh cả đời không quên.
Hai người đều hơi gấp gáp, đầu nhũ của cô bị anh ngậm nhấm trong miệng, vừa đỏ vừa sưng, ngực anh bị tay cô trùm lấy, tận tình xoa vuốt.
Phương Niên vừa rêи ɾỉ vừa kích thích dục hỏa anh sôi sục.
Đêm nay cô ướt rất nhanh, chỉ mong anh nhanh đi vào.
Sự nhiệt tình của cô lây sang Giang Ngộ, anh mau chóng cởi quần áo của hai người, nâng thương ra trận.
Quy đầu vừa đến trước miệng huyệt, sắp vào khám phá thì anh đột nhiên hỏi: "Kinh nguyệt tháng này của em đã đến chưa?"