"Mẹ."
Bé con nói chuyện còn chưa rõ ràng, nhóc đi đến phía sau Phương Niên, tay thịt nhỏ nhỏ vươn về phía cô.
Nếu là thường ngày, cô sẽ lập tức đứng dậy ôm con gái vào trong ngực, thế nhưng trước mặt thật sự không tiện, chỉ đành chịu trận nằm trên ghế. Bên trên ôn nhu hỏi bé: "Bảo bối, đây là cái gì?"
"Mẹ."
Tiểu gia hỏa xòe nắm tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay non mềm nắm một cái vỏ sò xinh đẹp bóng loáng.
Hẳn là bé rất thích, mặt tròn nhỏ cười vô cùng vui vẻ, hiến vật quý đưa đến cho mẹ yêu.
"Cảm ơn bảo bối." Phương Niên đưa tay nhận lấy.
Bởi vì nghiêng người, một đôi ngực tuyết trắng to lớn liền lộ ra.
"Sữa sữa."
Ánh mắt tiểu gia hỏa sáng lên, nhóc nhìn chằm chằm ngực mẹ, liếm liếm môi.
Phương Niên đã dứt sữa mấy tháng, hiện tại bé con là ăn dặm kèm sữa, mặc dù hương vị cũng không tế, thế nhưng ký ức tốt đẹp nằm trong ngực mẹ bú sữa vẫn không có gì thay thế được.
Mắt thấy tiểu gia hỏa dùng cả tay chân, bắt đầu muốn bò lên, Phương Niên luống cuống, lại đẩy Giang Ngộ: "Anh xong chưa?"
"Một lát nữa." Người đàn ông phía sau rêи ɾỉ, rõ ràng cũng đang đè nén.
Dưới sự trợ giúp của mẹ, Giang Điềm Điềm nhanh chóng leo lên.
Bé xác định mục tiêu, vừa leo lên đã ôm lấy bầu ngực của Phương Niên bắt đầu bú.
"Mẹ..."
Cô bé mạnh mũ mút, nhưng mà hồi lâu cũng không mút ra cái gì,vì thế mắt to tròn xoe nhìn về ba mẹ đầy khó hiểu.
"Xít..."
Sức lực bé con lớn dọa người, Phương Niên bị con gái mút không khỏi kêu lên đau đớn.
Giang Ngộ ở bên cạnh nhìn mà nhíu mày, hôn lên gương mặt bảo bối của anh một cái, bàn tay vươn tới, bỏ bé con xuống đất.
"Đi chơi, tìm cho ba một cái như vậy nữa." Anh chỉ vỏ sò trên tay Phương Niên.
Tiểu gia hỏa nghe xong, cái hiểu cái không mà quay lại bờ biển.
Đợi nhóc đi xa một chút, Giang Ngộ vội vàng cúi đầu nhìn ngực Phương Niên.
Chỉ thấy bầu ngực vốn dĩ trắng nõn và núm vú phấn hồn đều bị mút hơi sưng đỏ.
Anh đau lòng hé miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên.
"Ưm..."
Phương Niên lại bắt đầu yêu kiều la lên.
Vừa mới bị con gái mút đau nhức, bây giờ lại vừa đau vừa tê dại.
"A.... Giang Ngộ...."
Khoái cảm tích lũy từng chút, cô vô thức co rút nơi tư mật.
"Ôi, sắp bị em kẹp chết rồi." Giang Ngộ nói, ngẩng đầu nhìn cô: "Muốn không?"
"Ưm.... Nhanh một chút..."
Người đàn ông nghe vậy, xốc khăn tắm trên người hai người ra, lại bắt đầu một đợt thọc vào rút ra.
"A... Chậm chút... A.... Em không được..."
"Rốt cuộc là muốn nhanh hai muốn chậm?" Anh nhéo một cái trên mông cô, khàn giọng hỏi.
"Không biết mà.... Muốn chết a..."
Phương Niên run rẩy, mật dịch lại chảy ra từng loạt từng loạt, tưới vào ƈôи ŧɦịŧ to lớn của anh.
Sau khi tới một lần, Giang Ngộ tách chân của cô ra, lấy ra trứng rung đã chuẩn bị từ sớm, nhét vào bên trong lỗ nhỏ của cô, sau đó thúc giục cô: "Nhanh đi chơi với Điềm Điềm đi."
"Ưm... Anh lấy cái này ra đi mà." Cô hờn dỗi.
Cao trào qua đi, cả người cô kiều mị mềm nhũn, làm cho người ta hận không thể đè cô lại mà làm.
"Cứ để vậy đi, ngoan, trở về sẽ thưởng cho em."
Cô bất đắc dĩ đứng dậy, đi về phía con gái.
Trời xanh biển xanh, cô mặc áo tắm dáng người cực kì hoàn hảo.
Ngực lớn eo nhỏ, chân dài, da trắng như tuyết, đứng ở nơi đó chính là một bức tranh.
Sau khi đi đến bờ biển chơi đùa cùng con gái nhỏ, bức tranh này liền sinh động hẳn lên.
"Bảo bối."
Phương Niên đi đến bên cạnh con gái, đưa tay ôm nhóc vào trong ngực.
"Mẹ..."
Tiểu gia hỏa mới vừa rồi không ăn được sữa, sau khi nép vào trong ngực mẹ, lại bắt đầu cọ cọ về phía ngực mềm.
"Ngoan, chờ sau khi về uống sữa."
Phương Niên vừa dứt lời, bỗng dưng hai chân run lên.
Trứng rung giữa hai chân cô bị người điều khiển từ xa bật lên, đang rung lên dữ dội.