Rosé nhìn chăm chú màn hình máy tính, mất hơn hai mươi phút để chuyển hết những ý tưởng trong suy nghĩ sang dạng văn bản.
Nàng ngáp dài một cái, nhấp một ngụm trà hoa mà lão quản gia đã pha cho nàng.
Bây giờ mới để ý thấy thầy giáo đã gửi tin nhắn cho nàng, nàng vội vàng mở ra xem.
[Nói cho em biết một tin tức có sức oanh tạc cực lớn. Sáng nay có một nhà sản xuất tìm đến thầy, họ nói là đang có ý định quay một bộ phim tình yêu đô thị, chỉ đích danh muốn em tự sáng tác kịch bản, đây chính là một chuyện cực kỳ may mắn đối với những biên kịch mới như em. Và mức thù lao họ đưa ra là 3% chi phí cho toàn bộ phim, vậy có thể thấy đối phương coi trọng em cỡ nào.]
Nàng còn đang ngây ngốc, thầy giáo không kịp chờ nàng trả lời tin nhắn đã gọi điện sang nói chuyện trực tiếp với nàng: “Rosé à, đã thấy tin nhắn thầy gửi cho em chưa?”
“Đã… Thấy rồi.”
“Thầy nhớ em có vài kịch bản khá phù hợp với yêu cầu của bên kia, em hãy chọn lựa kỹ một chút, lấy một cái mà em cảm thấy phù hợp nhất để quay. Cầm kịch bản đi tìm nhà đầu tư, tốt nhất là viết thêm một phần tiểu sử cá nhân của bản thân kèm theo, để xem người ta có chịu chấp nhận không.”
“Được, nhưng mà nhà đầu tư là ai vậy ạ?”
“Lát nữa cậu ta sẽ liên lạc với em. Người này hẳn là rất thân thiết với em.”
Nàng quấn lấy thầy giáo truy hỏi thật lâu mà thầy vẫn không chịu nói, đoán tới đoán lui một hồi nàng cũng mơ hồ đoán được là ai.
Quả nhiên, xế chiều Jisoo gọi điện đến tìm nàng: “Ra ngoài ăn cơm với chị. Sẵn tiện đem kịch bản theo cho chị xem.”
Ặc.
Nhưng mà chị lấn sân vào lĩnh vực điện ảnh từ khi nào vậy?
"Ừ"
Chị nhanh chóng nói địa điểm cho nàng biết rồi lập tức cúp máy.
Nàng rầu rĩ, chải tóc, cầm túi xách và kịch bản đã chỉnh sửa lên vội vàng rời khỏi nhà.
Nhà hàng này trang trí khá thanh lịch, Jisoo đã đặt phòng riêng, tính riêng tư cao, thích hợp để bàn công việc.
Sau khi nàng đến, chị còn lịch sự kéo ghế giúp nàng, từ khi nào chị biết ga lăng với phụ nữ như vậy, hai cánh tay của nàng nổi lên từng lớp da gà.
“Đói chưa?”
“Hả? Chưa đói lắm.”
“Vậy thì tốt, nhà hàng này lên món tương đối chậm. Đưa kịch bản cho chị.”
“Ồ.” Dù thế nào thì khách hàng cũng là ông nội, nàng cung kính dâng kịch bản lên bằng hai tay.
Chị bị dáng vẻ nịnh nọt này của nàng chọc cười, chị ngồi ngửa người ra sau, ánh mắt dừng lại trên từng trang giấy.
Đọc vô cùng nghiêm túc, hai mắt khẽ nheo lại, đọc xong hết tờ này thì lật sang trang khác, biểu tình trên mặt không đổi làm hại nàng chẳng nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Đây là lần đầu tiên chị nghiêm túc đọc tác phẩm của nàng, hơn nữa là dưới góc nhìn của một nhà đầu tư, nói nàng không căng thẳng lo lắng là xạo.
Rosé định véo đùi để bình tĩnh lại.
“Văn phong của em tương đối có chiều sâu. Thấy em như vậy đúng là không nhìn ra.”
“Tại sao lại không nhìn ra? Em là thiếu nữ ngọt ngào hiểu chuyện.”
“Có phải em hiểu sai ý chị hay không? Chị đang nói về căn bệnh u uất trầm cảm trong kịch bản chứ không nói về tích cách con người.”
Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vậy là chị thừa nhận nàng ngọt ngào rồi, hì hì.
“Chẳng qua giai đoạn đầu có hơi đè nén, nhưng kết thúc ngược lại cũng xem như là ổn thỏa.” nàng không muốn giải thích nhiều làm ảnh hưởng đến phán đoán của chị, thị hiếu mấy năm gần đây thịnh hành kiểu tình yêu bi hài như vậy.
Jisoo lật đến trang cuối, bàn tay vuốt nhẹ vài cái lên chữ ký nằm trên đó, nhàn nhạt nói: “Chị sẽ tìm một đội chế tác xuất sắc và đội tuyên truyền có thực lực làm việc với em.”
“Vậy là quyết định quay thật hả? Không cần phải sửa lại chỗ nào sao?”
“Chị sẽ yêu cầu đạo diễn cố gắng quay đúng với kịch bản của em nhất có thể.”
Nàng vô cùng cảm động.
Hiểu rõ những lời này của chị là có ý gì.
Làng điện ảnh trong nước vô cùng hỗn loạn, quyền lợi của biên kịch hầu như là không có, trên thì có nhà đầu tư, nhà sản xuất dưới thì có đạo diễn, diễn viên, ai cũng có thể can thiệp vào việc sáng tác của biên kịch, họ có thể tùy ý bóp méo cốt truyện và giả thiết biên kịch đã đặt ra từ trước, tùy tiện chọn đại một người trong số đó, người nào cũng có tiếng nói lớn hơn biên kịch.
Tóm lại chính là áp bức, không có nhân quyền.
Haizz, quả nhiên chị là kiểu người ngoài lạnh trong nóng mà.
Nàng chồm người qua bàn ăn nắm tay chị thật chặt, vô cùng cảm kích, nói: “Huhu, em biết chị là người tốt mà, yêu chị quá đi.”
“… Buông tay.”
“À.” Mặc dù chị vẫn không thích nàng đụng chạm vào người nhưng nàng không còn đau lòng nữa, nàng nhanh chóng lùi về chỗ ngồi, thu tay về, vẫn không quên quan tâm hỏi han chị: “Jisoo tay của chị nóng lắm, có phải bệnh không? Chị phải chú ý sức khỏe hơn, lao động thì cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi có biết không? Chắc là do gần đây em không rảnh đi dạo phố với chị, chị coi số bước chân của chị cũng giảm đi nhiều rồi…”
Ánh mắt sắc lạnh như băng của chị lại quét qua nàng như mọi khi, chị chẳng thèm để ý đến nàng.
Nhưng mà dù lạnh lùng như vậy thì chị ấy vẫn xinh đẹp như mọi ngày.
Phục vụ bưng thức ăn vào, nàng lập tức ngưng lải nhải.
Nàng vui đến mức hai gò má cũng ửng hồng, nịnh nọt gắp đồ ăn cho chị: “Tôm viên sốt này ăn rất ngon, sắp bị em ăn hết rồi, em dùng đũa riêng gắp thức ăn, không phải dùng đũa ăn của mình, trên đó không có dính nước miếng của em đâu.”
“Hồi còn nhỏ ngay cả kẹo đang ngậm trong miệng em cũng muốn cho chị, chị đã ăn nước miếng của em không biết bao nhiêu lần rồi.”
Nàng cẩn thận quan sát chị, thấy giọng điệu và biểu tình của chị có vẻ như không có ý ghét bỏ.
Nàng nhớ lại chuyện thật lâu trước kia, lúc còn chưa tỏ tình với chị, lúc đó hình như thái độ của chị với nàng cũng rất ôn hòa thân thiện.
Có lẽ là do trong lòng chị vẫn luôn coi nàng như em gái của mình.
“Nếu chị có em gái ruột, chị có đối xử với cô ấy giống như em không?”
“Không. Chắc là thái độ của chị sẽ tốt hơn một chút.”
“Cuối cùng chị cũng thừa nhận là chị có thái độ không tốt với em.”
“Bởi vì nếu là em gái ruột thì sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy.”
Nàng biết từ trước đến giờ chị đã phải chịu rất nhiều áp lực, cũng hiểu rõ tình cảnh lúng túng của chị khi lấy thân phận con nuôi làm việc trong công ty của Park thị.
“Là do em không tốt, sau này em sẽ không quấy rầy chị như lúc trước nữa.”
Giờ đây nàng mới nhận ra, thì ra việc nàng thích và theo đuổi chị là một sự quấy nhiễu.
“Em hy vọng chị có một cuộc sống tự tại.”
⭐