"Được, chị đi với em."
...Chị mà đi thì em chẳng nhận được tiền đâu!
"Nè, bộ chị không nhận ra Jisoo không thích chị hả?"
"Tại sao cô ta lại không thích chị?"
"Bởi vì em đó."
"Em?"
"Có thể là chị ta muốn quay đầu ăn cỏ rồi."
Dù sao thì cọng cỏ là nàng đây cũng tươi non mọng nước như vậy cơ mà.
Nụ cười trên môi Lisa nhạt dần.
-------------
Tại một công ty con trực thuộc tập đoàn nhà họ Park, văn phòng của Jisoo.
"Mặc dù chúng ta là người một nhà... Nhưng em cũng không thể làm việc không công như vậy được, khi nào chị mới trả tiền nhuận bút cho em đây?
Ngồi chờ hơn 20 phút, chịu đựng sự lãnh đạm của ai kia, nhìn thấy có vẻ như chị vẫn còn muốn tiếp tục làm việc, chẳng định quan tâm đến mình, nàng mất bình tĩnh đứng phắt dậy.
Cuối cùng chị cũng hạ cố dời ánh mắt ra khỏi bản báo cáo phân tích số liệu, nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc: "Em thiếu tiền tiêu?"
"Ừa, là rất thiếu luôn đó!"
"Chị lại chẳng biết là gần đây em tiêu nhiều tiền như vậy đấy? Là em thiếu tiền hay là người bạn gái kia của em thiếu tiền hả?"
Một kim thấy máu.
"Lấy tiền trong nhà đi nuôi tiểu bạch kiểm, giỏi quá nhỉ."
"Em..."
"Lúc ký hợp đồng em không đọc kỹ à? Trên đó có ghi rõ tiền nhuận bút được trả là 3% dựa theo tổng chi phí sản xuất của bộ phim, sẽ trả một lần sau khi phim được công chiếu."
"Vậy thì em..."
"Chị phải làm việc, em đi ra ngoài đi."
Đúng là đồ máu lạnh vô tình.
Lúc này nàng mới sáng mắt ra, đức hạnh của chị như này mà muốn quay đầu ăn cỏ cái gì, rõ ràng chỉ đơn giản là muốn dày vò nàng thôi.
Thấy nàng nôn nóng sốt ruột thì chị càng vui vẻ.
Rosé càng nghĩ càng thấy có lý, đưa ánh mắt vừa bối rối lại phẫn nộ nhìn chị, rời khỏi công ty nàng đi thẳng đến sân bay để hội họp với tổ làm phim.
Máy bay vừa hạ cánh thì đoàn người lập tức chia nhau ra ngồi lên xe bảo mẫu, từ đây đi đến chỗ quay ngoại cảnh còn hơn mấy chục km, ngoài đường lúc này đang kẹt xe, đoán chừng muốn đến nơi cũng phải là vài giờ sau.
Lúc đi đến dưới chân núi thì phải đổi sang đi xe buýt của bên công ty phát triển danh lam thắng cảnh cung cấp cho, chiếc xe chạy dọc trên đường núi quanh co khúc khuỷu. Nàng ngồi trên xe hết lắc trái rồi ngã phải, đường núi dằn sốc nàng cảm thấy có hơi say xe, cảm giác khó chịu, choáng váng giày xéo, vì ngại có người ngoài ở cùng, nàng không dám nhào vào lòng Lisa cầu an ủi.
Đi cùng xe còn có một tiểu thịt tươi đóng vai nam thứ trong phim, lượt diễn không nhiều lắm, nhưng cứ mỗi lần xuất hiện sẽ kéo theo một loạt hiệu ứng thảm khốc.
M còn rất trẻ, cậu ta vẫn còn đang đi học, nhân dịp nghỉ hè thì tham gia đóng phim. Diện mạo trắng trẻo ngây thơ, rất phù hợp với vai diễn nam thứ ấm áp vô hại này.
"Nè, khó chịu hả?" Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau ở hàng ghế gần lối đi, cậu ta giơ tay lên giữ cái đầu bé nhỏ đang gật gù khắp tứ phía của nàng.
"Ừm..."
"Hay là chị cứ ngồi sát vào bên tôi này, tôi cho chị mượn vai để dựa."
Cô nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn cậu ta, trong ánh mắt có một tia sắc lạnh.
"Không cần."
Vì vậy M thu tay về, trùng hợp xe đang xuống dốc, theo quán tính cơ thể của nàng nhoài về phía, cũng may là cô nhanh nhạy kịp đưa tay ra giữ nàng lại.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng ai đó cười phát ra từ phía bên phải.
Nàng bực tức.
M thôi không cười nữa làm như chẳng có gì, tiếp tục xem điện thoại.
Nhìn một lát cậu ta lại bật cười.
Nàng lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, rướn cổ nhìn sang bên cậu ta, không nhìn thấy thì thôi, một khi đã nhìn thấy thì đúng là làm cho nàng phải nổi xung thiên: "Cậu chụp xấu quá đi!"
Trên màn hình điện thoại là tấm hình một cô gái hai mắt khép hờ đang mơ màng ngủ, tóc tai lòa xòa rũ xuống hai bên mặt, trên khóe miệng có có một vệt nước hết sức khả nghi.
Đúng là không hổ danh camera chân thực của nhà Táo, chụp rõ hết từng khuyết điểm trên gương mặt của nàng: "Sao cậu không bật filter?! Đồ thẳng nam đáng ghét này!"
"Phản ứng của người bình thường không phải là nên trách móc việc chụp lén người khác hay sao?"
"Vậy tại sao cậu lại chụp lén tôi?"
"Dáng vẻ ngủ chảy nước miếng của chị rất đáng yêu."
"Đúng là rất đáng yêu."
"..."
"Nhưng mà cậu vẫn phải xóa đi."
"Tại sao? Tôi còn định sửa cho da chị trắng đi một tý nữa nè."
"Tôi không cho phép người lạ có ảnh của mình."
"...Là do chụp ảnh dìm hàng chứ gì?" Dù mở miệng trêu nàng nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn xóa bỏ tấm hình kia.
Nàng hài lòng ngồi thẳng người dậy, vì muốn ngăn cảm giác say xe nên nàng quyết định cố gắng ngủ một giấc.
Hơn mười phút sau, xe buýt ngừng lại, trên xe có hai người bước xuống.
"Tới rồi sao?"
Cô nhắm mắt, giọng nói lãnh đạm: "Chưa."
Vì vậy nàng đành phải tiếp tục ngủ.
Đột nhiên nàng cảm giác được có thứ gì đó lành lạnh dán vào mặt mình, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt điển trai của Horan, cậu ta cười tủm tỉm nói: "Còn giận tôi hả?"
Thứ cậu ta cầm trong tay là chai nước lạnh, chắc là vừa đi đến siêu thị ở ven đường mua rồi, nàng lấy cổ kẹp chai nước, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn không ít: "Cảm ơn."
Người đại diện của cậu ta cũng xách theo một túi to đi vào, đưa nước lạnh cho những người trên xe, cô cũng nhận được một lon Coca Cola ướp lạnh, nàng nghe thấy cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Nhóc con cậu cũng rất hiểu chuyện nha, không uổng công tôi cố gắng chèn thêm cảnh diễn đặc biệt vào phút cuối cho cậu."
"Vậy thì đúng là cảm ơn biên kịch đại nhân rất nhiều. Tôi có thể biết là đoạn diễn nào không?"
"Chính là đoạn đam mỹ mập mờ đó. Khi tôi nhìn thấy diện mạo cậu thì mới quyết định thêm vào. Cậu cũng biết là cộng đồng hủ nữ đang ngày một lớn mạnh hơn, vai diễn của cậu trong bộ phim này chắc chắn có thể thu hút không ít cp fan thích chèo thuyền đâu."
"Thì ra là đoạn đó... Nhưng tôi là thẳng nam mà."
"Ồ, vậy thì tốt."
"...Tôi là thẳng nam thật mà, tôi thích ngực to eo nhỏ mông cong cơ, là thẳng nam hàng thật giá thật."
"Tôi biết rồi."
"...Vậy bỏ cảnh đó đi có được không?"
"Xí, đây là lần đầu tiên tôi thấy diễn viên chủ động yêu cầu hủy cảnh của mình đấy."
"Cầu xin chị."
Cô lúc này đang bị làm lơ.
Nét mặt của cô trông có hơi cáu gắt giận dữ, cố ép mình nhắm mắt ngủ, mãi một lúc lâu sau rốt cuộc vẫn không nhịn được nữa, nắm tay nàng ân cần nói: "Nói đủ chưa? Có thể để cô ấy nghỉ ngơi một lát không?"
*Tại vì 2ng có "chym" nên gọi là đam mỹ.
⭐