“Cậu đang nói mình đó hả…” nàng chỉ kịp nói được nửa câu thì tay của Lisa đã duỗi tới nắm lấy tay nàng, ý tứ cảnh cáo trong mắt rõ mồn một.
“Bao nuôi? Em định bao nuôi ai?”
“Không phải em, em không có, đừng có nói bậy à nha.”
“Tôi nói đùa thôi mà.”
Cô nhìn về phía cậu ta, nhếch miệng cười lạnh.
Mặt trời ngả dần về phía tây, lúc này đạo diễn cũng tuyên bố kết thúc công việc của ngày hôm nay, tổ phụ trách sinh hoạt báo cho mọi người biết đã đặt suất ăn ở nhà hàng gần đó, yêu cầu mọi người đến xếp hàng để nhận cơm hộp.
Ngoại trừ cơm hộp của K là do trợ lý của cô ta đặt riêng, tất cả mọi người còn lại đều ăn cùng một loại, một món mặn ba món chay, mùi vị giống nhau.
Rosé ăn ít, một hộp cơm như vầy đối với nàng mà nói là vẫn còn hơi nhiều, ăn được vài muỗng thì nàng rầu rĩ nhìn thức ăn thừa trong hộp, cô không nói không rằng cầm lấy ăn giúp nàng.
Cục cưng không chê nước bọt của nàng đó nha!
Nhưng một mình mà ăn tận hai hộp, lỡ như cục cưng bị béo phì thì phải làm sao?
Nàng đưa tay chọt bụng cô, nhận ra nơi nào vẫn vô cùng rắn chắc thì mới thấy yên tâm đôi chút.
“Đừng có sờ bậy bạ.”
Buổi tối, đoàn làm phim nghỉ tại khách sạn mà nhà đầu tư sắp xếp cho, nàng nhìn ánh trăng sáng rõ ngoài cửa sổ, cảm thấy vô cùng cô đơn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Núi không tìm nàng, nàng đành phải tự đi tìm núi vậy.
Nàng mặc chiếc váy ngắn hai dây vô cùng gợi cảm của mình vào, không quên khoác thêm một cái áo khoác ở bên ngoài, sau đó xịt một ít nước hoa lên người rồi rón rén ra khỏi cửa, định lén chui vào phòng của Lisa.
Càng gần tới cửa phòng của cô nàng càng hưng phấn, cửa phòng cũng không thèm khóa, còn không phải là đang chờ nàng vào hay sao?
Bên trong phòng tắm có tiếng nước vang lên, nàng đá bay đôi dép lê, đi chân trần trên tấm thảm mềm giữa phòng, ngả người nằm lên chiếc giường rộng lớn.
Không lâu sau, một người đàn ông ở trần bước ra khỏi phòng tắm, trên bờ vai vẫn còn ướt đẫm nước, người kia giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy nàng: “Sao chị lại ở trong phòng tôi?”
“Câu, cậu, cậu, phòng của cậu?”
“Định dùng quy tắc ngầm với tôi hả?” Ánh mắt của M đong đầy ý cười, cậu ta đánh giá cách ăn mặc của nàng.
“Không, không, không…” nàng để chân trần, đi vòng qua người cậu ta, vô cùng khẩn trương, đang định chạy ra ngoài cửa, thì bị cậu ta giơ tay túm lại.
M nghiêng người về phía nàng, cố tình giam nàng vào giữa lồng ngực của mình và bức tường phía sau lưng, trên người cậu ta mơ hồ tỏa ra hơi nước: “Không hỏi xem tôi nghĩ gì hả? Biết đâu chừng tôi đồng ý thì sao.”
“Sao cậu không có chút tiết tháo nào vậy?!”
“Đã bước vào showbiz thì phải chuẩn bị sẳn tâm lý hết rồi.”
“Sao bảo là phải làm một diễn viên chân chính?!”
“Sau đêm nay vẫn có thể tiếp tục làm diễn viên chân chính mà.”
“Tuổi còn trẻ thì đừng có suốt ngày suy nghĩ lệch lạc… Chăm chỉ trau đồi kỹ thuật diễn, ngày sau sẽ có ích.”
“Nhưng nếu không suy nghĩ lệch lạc thì làm sao biên kịch đại nhân chịu đồng ý bỏ đoạn diễn đam mỹ sắc tình kia đi chứ?”
Cậu trai trẻ à! Rốt cuộc thì cậu có bao nhiêu oán niệm với đoạn diễn đam mẽo kia vậy hả?!
“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.
“Trốn đi.”
Vừa nói dứt câu thì cậu ta đi về phía cửa.
Vốn dĩ nàng cũng định kím chỗ nào đó trốn để tránh bị hiểu lầm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của người bên ngoài thì nàng chẳng muốn trốn nữa.
Chờ đến khi nàng nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt người kia thì lập tức cảm thấy hối hận vì đã không trốn.
Người kia cười cười.
“Thì ra em đến đây thật.”
Cô xách nàng ra khỏi phòng của M như xách một con gà, đem nàng về phòng của cô, sau đó chẳng hề thương hương tiếc ngọc ném thẳng xuống giường.
Đâu ai ngờ là phòng của cô lại ở phía đối diện phòng với M chứ hả?
Tiếng sập cửa nặng nề vang lên hệt như đang đập vào tim nàng vậy, nàng yếu đuối nắm chặt vạt áo: “Cục cưng ơi, hãy nghe em giải thích đã!”
“Được, chị nghe.”
“Ực…” cô đồng ý nhanh như vậy, làm nàng quên mất đang định nói gì.
“Cục cưng…”
“Chán chị nhanh vậy sao? Muốn bao nuôi người mới hử? Còn dám chủ động chạy vào phòng người ta nữa hả?”
Sao có thể chứ? Nàng lại chẳng có tiền!
⭐