Cả chặng đường hai người không nói gì, không khí cũng không mấy hòa hợp. Rosé ngắt một chiếc lá trong bồn hoa dọc đường, quay lại đối diện với Jisoo: “Đi thôi, về nói với ba một tiếng, em phải về bên nhà kia rồi.”
“Em sống cùng với cô ta?”
“Ừm.” Nếu là bao nuôi, thiết yếu phải giải quyết được vấn đề ăn ở của cô, sống chung với nhau mới có lợi chứ.
Theo lý trí, nàng nghĩ rằng dạo gần đây nên ít ở cùng với chị nên nàng cúi đầu muốn đi vòng qua chị.
Đáng tiếc khi nàng đi ngang qua thì bỗng dưng bị chị nắm lấy cổ tay.
“Em thật sự thích cô ta vậy sao?Hôm nay còn đỡ cái đèn kia giúp cô ta, em hết lòng hết dạ với cô ta vậy ư?”
Nàng rất muốn hỏi chị đang ghen à? Nhưng rốt cuộc nàng không hỏi ra, mím môi vùng vẫy một cách khó chịu.
Không biết đã là lần thứ mấy chị buông bỏ tự ái của mình trước mặt nàng khiến chị cũng thầm khinh bỉ chính mình: “... Vậy còn chị thì sao?”
Hiếm khi chị tỏ ra yếu đuối, còn như mang theo chút nghẹn ngào như vậy, nàng không đành lòng: “Vậy sau này chúng ta chỉ là chị em, chị luôn là một người thân vô cùng quan trọng với em. Nói thật, chị nên nói với em mấy câu an ủi thế này mới phải.”
“Chị em thế nào?” chị cười cười, cúi đầu hôn lên má nàng: “Thế này sao?”
Ôi trời??! Đột nhiên sao lại thế chứ!
“Đương nhiên không phải!”
Thế nhưng chị lại hôn lên mu bàn tay của nàng.
“Sau này chị có thể đừng hôn em mà không báo trước thế này được không?”
“Còn muốn làm chị em với chị không?”
Từ “chị em” này được chị nói ra có gì đó không đúng lắm: “Chị có bị bệnh không? Chúng ta không làm chị em chẳng lẽ làm kẻ thù à? Chính chị luôn miệng nói không thích em, còn lợi dụng những cô gái khác để từ chối em mà.”
Nàng càng nghĩ càng tức, thật sự không muốn nói thêm gì với chị nữa.
Điều Jisoo không thể chịu được có lẽ là vẻ chán ghét trên gương mặt của nàng.
“Nếu chị nói, đến tận bây giờ chị chưa từng thích ai khác thì sao?”
Nàng ngớ ra, vậy thì tại sao?
“Chị không thích các cô ấy, tại sao còn phải làm những chuyện khiến em hiểu lầm?”
“Rốt cuộc chị có nỗi khổ tâm gì?”
Dưới ánh sáng lờ mờ, chị mấp máy môi nhưng chẳng nói điều gì.
Lúc này trợ lý N ra tìm nên đã cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Ba Park bảo nàng đi trước, ông muốn nói riêng với chị vài câu.
----------------
Về đến nhà là khoảng tám giờ, trong phòng không có ai, không gian lớn nên có vẻ vắng lặng thiếu hơi người.
Nếu không phải nàng sống cùng với bảo bối, trước kia chắc nàng sẽ không ở đây.
Rosé cởi giày, rót cho mình một ly nước trái cây có ga rồi ra đứng hóng gió trên ban công, còn thổi lên chút gì đó thương cảm.
Vì vậy nàng đi tắm rửa sạch sẻ, ngâm mình trong nước, ngửi hương thơm hoa cỏ thanh nhã, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng không lâu sau nàng bỗng nghe được có người nhấn chuông cửa, bảo bối không đem theo chìa khóa sao?
Nàng không muốn cô chờ lâu nên chưa kịp lau khô người đã vội vã mặc đồ ngủ ra mở cửa: “Ủa, sao chị về rồi?”
“Em không chào đón phải không” nhưng cuối cùng nàng lại thấy một gương mặt khác.
“Jisoo?”
Chị quét một lượt sau lưng nàng, có ý định muốn đi vào.
“Chị đến đây làm gì?”
Lọn tóc của nàng còn ướt, giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh trôi vào cổ áo thấp.
Nếu là trước đây, chị sẽ lịch sự lùi ra sau nửa bước, lễ phép giữ khoảng cách thích hợp với nàng.
Nhưng bây giờ đương nhiên chị không có ý định làm vậy.
⭐