“Chị không mong muốn tôi được sống yên ổn phải không?”
“Chị chỉ muốn em ở bên chị, nếu em không muốn, chị sẽ không động chạm tới em nữa.”
“Bây giờ chị có thấy mình giống đang mạnh mẽ ép buộc không?”
“Em nghĩ sao cũng được.”
Rosé không phản bác được, tình tiết dưới ngòi bút của nàng giờ đây thật sự đang xảy ra với chính bản thân nàng.
Nàng lập tức cúp máy.
Hai ngày nữa chính là ngày Jisoo sẽ về nước, nàng bị buộc phải đến sân bay đón người. Đợi trong dòng người đông đúc hơn một tiếng, kết quả nàng đợi được cuộc gọi từ thư ký của chị nói chị có việc gấp nên hôm nay về không được.
Nàng thầm mở cờ trong bụng nhưng phải giả vờ tiếc hận: “À, vậy tôi rất tiếc, tôi đã đặt phòng nhà hàng chúng tôi hay ăn rồi, vốn dĩ muốn tẩy trần cho chị ấy mà.”
“Jisoo nói chị ấy sẽ nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện để trở về thăm cô. Nếu cô Park sốt ruột thì có thể bay qua Mỹ thăm chị ấy.”
“...Thật ra tôi không sốt ruột lắm đâu, anh nói Kim tổng đừng gấp làm gì, công ty quan trọng hơn.”
Chẳng qua sau này nàng mới biết không phải vì chuyện công ty gì cả, hôm đó A dùng cách tự sát để bức hôn chị. Sau khi được cứu thì tâm trạng cô ta rất không ổn định, vì vậy chị không thể không ở lại bệnh viện chăm sóc cô ta.
Lúc nàng sắp rời đi thì bắt gặp các cô gái đang vây quanh một cô gái đeo khẩu trang đang đứng ở phòng chờ cất cảnh. Cô gái mặc một chiếc áo khoác màu đen, vai đeo ba lô, dáng người dong dỏng cao. Có vài vệ sĩ và nhân viên đang vây quanh cô thận trọng giúp cô tách khỏi nhóm người cuồng nhiệt kia.
Chẳng trách hôm nay sân bay nhiều người như vậy, hóa ra đang đợi ngôi sao.
Nàng nhìn nhóm người đông đúc đang giơ cao điện thoại di động chen tới chen lui, miệng không ngừng gọi “Lisa, Lisa”, thỉnh thoảng nghe được cô đáp lại thì họ hưng phấn hét lên.
Hóa ra cô đã có nhiều fan vậy rồi.
--------
Rosé không ngờ mình sẽ gặp lại cô nhanh như vậy. Khi đó sắc trời đã không còn sớm, cô cũng mới về từ lễ chúc mừng <Khối u ác tính> vượt mốc 8 triệu ở phòng bán vé, đi ngang qua đây muốn mua một ly cà phê, nhìn thấy nàng đứng trực ở quầy bar thì ánh mắt dừng một chút, có vẻ chần chừ.
Quán cà phê này do B mở, có môi trường rất tốt, nàng thường ôm notebook đến đây gõ chữ, đôi khi có nhân viên xin nghỉ thì nàng sẽ giúp chút việc vặt.
Thật ra đạo diễn I có mời nàng đến lễ chúc mừng hôm nay nhưng đã bị nàng kiếm cơ có việc bận nên từ chối không đến.
Cuối cùng giờ lại bị cô thấy nàng đang bưng khay rửa ly trong quán cà phê.
Bản thân Rosé cũng cảm thấy hơi chán nản.
Ă đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên quầy bar dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.
“Sắp rồi, còn 20 phút nữa em sẽ tan ca.”
Ă mỉm cười, gật đầu rồi trở về chỗ ngồi.
Ă là một đàn anh cùng đại học kịch với nàng, sau này anh ta lại đổi nghề làm blockchain, giao thiệp từng tích lũy trước đây vẫn còn nên anh ta giúp giới thiệu nàng cho một vài công ty phim ảnh và hẹn gặp ở quán cà phê này. Thế nhưng, cuối cùng không thành công và kịch bản của nàng cũng chỉ được người ta qua loa lật xem hai trang.
Sau khi nhà sản xuất đi thì Ă lại khách sáo nói muốn mời nàng đi ăn.
Những người còn chủ động dang tay ra giúp đỡ nàng sau khi nàng phá sản không còn mấy ai cả nên bàng cũng băn khoăn nếu từ chối lời mời của anh ta, vì vậy nàng đành phải đồng ý.
Lisa đeo khẩu trang màu đen, nom có vẻ sẽ không ngồi uống trong quán, vì thế nàng cũng chuẩn bị cốc giấy cho cô rồi, nhưng sau đó cô lại quay đi tìm chỗ ngồi xuống rồi yên lặng chờ đợi.
Nàng chỉ có thể bưng cà phê đến trước mặt cô: “Cảm ơn.”
Cô ngồi đó trong vòng 20 phút. Nàng cứ lo cô sẽ bị người ta nhận ra dẫn đến xôn xao làm nàng thấy hơi thấp thỏm.
Khó khăn lắm mới đến lúc tan ca, nàng vội vàng thay quần áo rồi kéo Ă đi.
Lúc nàng đi, cô vẫn lẳng lặng ngồi trong quán.
⭐