"Chị đẹp...xe của chị, đẹp quá!"
Daeng ngồi trong lòng Charlotte bên ghế phụ không ngừng trầm trồ
" Daeng...con bớt nói lại đi"
Engfa mắt nhìn thẳng tay lái xe giọng nghiêm nghị nói ra, là không muốn con trai mình bị vật chất làm cho mê muội
Charlotte đương nhiên hiểu là Engfa không muốn thấy con trai mình mới nhỏ đã "thấy sang bắt quàng làm họ", liền xoa đầu Daeng đang xụ mặt mà nói thay:
"Con nít đang tuổi ăn tuổi nói, em là mama của nó mà cấm đoán sao?"
"Đó là chuyện của tôi!"
Engfa vẫn thái độ kia liền đáp
Đơn từ chức bị xoá bỏ, công việc vẫn nguyên là thư ký!
Engfa ngậm ngùi chấp thuận là do lời nói của nàng dấy lên lòng trắc ẩn...
Cũng phải!
Đúng là...không nên vì lời của đám nhân viên chết tiệt kia mà huỷ hoại tương lai tươi sáng của Daeng!
Nhóc con đó rất thông minh nên sống và học tập trong môi trường tốt thì mới phát triển hết được tài năng và trí tuệ. Để đặt được điều đó mình chịu thiệt vài câu nói phỉ báng thì đã sao, rõ nàng và mình không hề như vậy...Chính nàng cũng đã tỏ tường vì Daeng nên mới thân với mình chứ không hề có ý gì hơn thì mình còn sợ còn mặc cảm cái gì? Vẫn là kiếm miếng cơm mảnh áo đủ đầy cho Daeng là chưa thoã phải là những thứ tốt mới được!
Sau giờ làm, Charlotte đã ngỏ ý mời Daeng đi ăn tối
Và hiển nhiên hiện tại là đang trên đường đón Daeng tan học và di chuyển đến nhà hàng Việt giữa lòng trung tâm nhộn nhịp Bangkok
Đổ xe xong, Engfa từ xa xa thấy bóng dáng cấp trên bế con mình trên tay hai người không ngừng cười nói gì đó...
Thoáng chốc làm cho Engfa mũi lòng thật nhiều!
Có lẽ...cũng bởi Daeng chưa từng được mẹ nó bế bồng!
Nói tới đây, Engfa sực nhớ ngần ấy năm tháng qua nhóc con mình luôn đóng chặt cánh cửa giao tiếp ấy vậy mà đối với Charlotte thật sự khiến người ta không biết tưởng là người đã thân thích có khi là mẹ...
Tiếng vẫy gọi của Daeng làm Engfa choàng tỉnh mà thoát ra suy nghĩ kia, đi lại mặt không nóng không lạnh bảo:
"Để tôi bế Daeng!"
Charlotte nhún vai không tranh giành nhẹ nhàng đưa Daeng sang
Vừa vào, nhân viên tiếp tân đón tiếp nồng nhiệt hỏi:
"Gia đình đã đặt bàn trước chưa ạ?"
Gia đình mình???
Engfa và Daeng liền sững người, cười gượng gạo vô cùng ấy vậy có mỗi Charlotte bình thản nhất đáp:
"Chúng tôi chưa, phiền sắp xếp một bàn có thể nhìn ngắm cảnh vật thành phố"
"Dạ vâng, xin mời đi hướng này!"
Cứ như vậy, hai lớn một nhỏ đi sóng vai nhau theo sau nhân viên chỉ dẫn
Đến bàn, Charlotte nhướn mày bày tỏ hài lòng không ngần ngại lấy ví lấy tờ tiền mệnh giá cao nhất bồi cho nhân viên ấy
Engfa nhìn thấy lòng có chút tiếc như kiểu chức vụ trưởng phòng quèn lúc trước như mình làm cả ngày mới được nhiêu đó ấy vậy mà cô nhân viên kia chỉ sắp xếp chỗ dẫn đường chỉ lối chưa tới một tiếng đồng hồ làm liền có tờ tiền kia...
Đúng là người giàu sang có khác!
Đúng là mình thuộc tầng lớp bình dân dưới đáy mà sao độ nỗi người ta...
Người như nàng ở tuốt trên cao làm gì liếc mắt tới cọng cỏ ven đường như mình..Viễn vong hết sức!
Charlotte thì theo thói quen ai phục vụ tận tình làm cho mình hài lòng thì nên bồi dưỡng thế thôi chứ thật chất không phải vì giàu có mà cố ý phô trương!
" Daeng, em muốn ăn gì?"
Charlotte đưa cuốn menu hướng đến Daeng đang mải mê nhìn ngắm đường thông qua ô kính
Daeng liền quay lại, trượt xuống ghế mình sang chỗ Charlotte ý muốn cùng nàng coi
Thấy vậy, Engfa chưa kịp chặn hành động ấy thì nhóc nhanh nhảu đã nhảy qua kia ngồi đành thở dài cau có nói:
" Daeng, con trật tự một chút đi đừng có di chuyển lộn xộn!"
Daeng đang tính chỉ hình ảnh món khoai tây chiên nghe Engfa la liền cụp mi mặt sợ sệt rụt tay lại...
Charlotte hiển nhiên biết ý sâu xa chung quy cũng vì không muốn Daeng gần mình mà phiền mình nên lúc nào nhóc con mà bám theo mình liền tỏ ra khó chịu khách khí ngay
Xoa đầu Daeng, chỉ vào ảnh khoai tây chiên nhàn nhạt nói không có nhìn Engfa:
"Hiếu động là đặc điểm phát triển tâm lý của trẻ trong giai đoạn phát triển, Daeng đang trong giai đoạn ấy năng động là điều hiển nhiên hơn nữa là dấu hiệu tốt!
Em la lối cái dở hơi gì?"
Engfa thấy nàng hết lần này đến lần khác nói đỡ, chiều chuộng con mình con lên mặt dạy đời, lấy làm để bụng mà gắt lên đáp trả:
"Đó là con tôi, ok?"
Charlotte không thèm đôi co với con nít lớn xác kia, đưa tay gọi phục vụ
"Cho tôi một phần bò lúc lắc khoai tây chiên, lưu ý phần bò cắt nhỏ phù hợp với bé 5 tuổi và đừng bỏ tiêu sẽ cay. Còn tôi, một tô phở thập cẩm tuyệt đối đừng bỏ hành!"
Dứt lời, hất mắt sang Engfa đang ngồi đối diện cau mày nhìn mình khó hiểu
Phục vụ ghi lia lịa sau đó đợi Engfa order món của mình nhưng có lẽ không biết vì điều gì mà Engfa lại đảo mắt nghĩ ngợi một lúc mới nhàn nhạt nói:
"Tôi cũng một tô phở thập cẩm!"
"Dạ, có dặn không bỏ hành không ạ?"
Phục vụ hỏi kỹ lại trước khi chốt đơn
"À...không không!"
Phục vụ vừa đi, Engfa liền mở miệng hỏi vấn đề làm ban nảy làm mình ngưng đọng:
"Chị...ờ thì không ăn hành được sao?"
"Đúng vậy!"
"Ủa...vậy sao hôm trước lúc tôi vừa nhậm chức thư ký có mua bánh xèo rau củ cho chị ăn trưa trong đó có hành..."
"Chính vậy, chiều hôm đó tôi liền nhập viện!"
Chưa kể hết những hồi tưởng kia, Charlotte nhíu mày ánh mắt có sự tức giận mà liền chen lời
Engfa đớ người, kinh ngạc không phải chiều hôm đó rõ mình đẩy cửa vào thấy chị cùng tên giám đốc nhân sự Akira làm chuyện người lớn hay sao:
"Nhập viện?
Rõ...tôi thấy..."
Charlotte nhớ lại mà nỗi ghim ấy hiện lên, thư ký gì mà mới nhậm chức đã hại mình nhập viện ấy vậy gọi cháy máy không bắt máy mình, hại mình bị dị ứng với hành còn thêm dị ứng với tên Akira kia nữa cứ lo lắng thái quá làm mình phát điên, khoanh tay trừng mắt nói:
"Thấy cái gì?
Tôi còn chưa tính tội đó với em!"
Engfa biết lỗi mình mà người kia bị vậy thôi thì bận tâm vấn đề mình nhìn để làm gì, nên hối lỗi nói:
"Thấy...thấy...ờ thôi!
Qua rồi...ừ tôi...tôi xin lỗi, tôi sẽ ghi nhớ!"
Charlotte nhún vai không nói gì thêm quay sang lấy túi khăn giấy ra tỉ mỉ lau tay cho Daeng trước khi ăn
Sau đó, phục vụ mang món ra chuyên nghiệp để đúng vị trí món ăn với từng khách đã order món nào món nào...
Đặt phần ăn xuống Engfa liền căng mắt lên đẩy người chồm phía đối diện mà ý muốn nhìn kỹ xem bên tô nàng có như lời dặn với phục vụ là tuyệt đối không bỏ hành hay không!
Là thật sự khắc cốt ghi tâm mà rút kinh nghiệm ngay tức khắc, điều này làm Charlotte không khỏi thú vị và buồn cười...
Thú vị vì là người thành thật, thật thà quá mất đi!
Còn buồn cười là khi cứ luôn tỏ vẻ ngầu ngầu khách khí với mình nhưng lại rất để ý để tâm!
Cũng phải, còn trắng trợn tỏ tình thích mình rồi sao???
Cơ mà, nhiều khi để ý để tâm đâu có nghĩa là yêu là muốn cùng nhau một chỗ đâu???
Mình chính là người như vậy nè, giao tiếp cởi mở, xã giao như cơm bữa, hỏi han nhắn tin qua lại,... nhưng có yêu ai đâu!