"Chị ráng một xíu nha, về nhà em liền băng bó cho chị!"
Engfa một bên lái xe mà miệng luyên thuyên quan tâm vết thương bé xíu ở tay nàng
Charlotte tay chống một lên cửa kính xe, xoa xoa thái dương vì rượu thấm có chút nhức đầu, buồn cười nói:
"Em làm như chị bị băm lìa ngón tay không bằng, cứ lãi nhãi nhức cả đầu lên!"
Engfa nghe cho rằng bản thân mình là phiền phức liền xụ mặt đi, nhỏ giọng trả treo với nàng:
"Nhức đầu không phải rượu bia hay sao?"
"Nói gì đó?"
Charlotte nghe rù rì không rõ liền liếc mắt sang hỏi ngay
Engfa giựt bắn mình suýt lạng cả tay lái vì nghĩ bản thân nói nhỏ đủ mình nghe thì cười hì hì, bẻ lái đáp:
"Em nói là em thích chị!"
"Vớ vẩn, tự nhiên khi không lại thả thính!"
Charlotte nhắm mắt lại lim dim trả lời dường như rất mệt thì phải
Dẫu rằng, mình vô tình chữa cháy bằng câu thả thính bị nàng cho là vớ vẩn nhưng chẳng thèm đo co, chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà đặng cho nàng nghỉ ngơi thôi...
Chẳng mấy chốc tới nhà, Engfa đang chòm qua tháo dây an toàn còn nghĩ đến việc không đánh thức nàng một thân bồng bế nàng vào nhưng...
Chỉ tiếc là cảm thụ nàng tốt lúc đạp phanh xe thắng lại liền biết đã về nhà mà mở mắt ra...
"Tự làm được rồi!"
Charlotte lên tiếng làm gián đoạn ý tốt kia của Engfa
Engfa lúc này có chút hụt hẫng nhưng vẫn vui vẻ mĩm cười với nàng
Charlotte tháo xong liền đẩy cửa ra ngoài vào nhà, Engfa nối gót theo sau
Sau đó, cả hai im lặng Engfa thì giúp nàng gắp miễn ly ra một cách nhẹ nhàng tỉ mỉ không để nàng đau
Tiếp đến, bôi thuốc sát trùng và kem không thành sẹo lên, thổi thổi vài cái dán băng cá nhân lại...
Xong xuôi, Charlotte nói một tiếng "cảm ơn"
Engfa đi cất hộp y tế quay lại sofa thì thấy trống trơn, Charlotte đã về phòng mất rồi...
Có biết bao dự tính lời thăm hỏi chưa kịp...
"Chuyện tối nay là sao?"
"Mai mốt đừng đi chơi khuya nữa được không?"
"Ban nãy, em lỡ miệng nói có chút sến sẩm có làm chị mất mặt không?"
Và...
Thôi thì, chắc là nàng mệt quá đó mà!
Nghĩ rồi, Engfa cũng tắt đèn phòng khách mà về lại yên giấc trên nệm trong phòng mình
Charlotte sau khi vào phòng, cánh cửa đóng lại tách biệt với không gian ngoài kia, nàng thở dài miên man lê thân mình ngã người xuống nệm êm ái
Cái thở dài ấy của nàng lúc này có thể nói là sự ấy nấy vì đã cố tránh mặt Engfa...
Cũng không hiểu nàng lại làm vậy!
Charlotte thật sự không hiểu, chỉ biết là nếu còn ngồi ở sofa Engfa thế nào cũng hỏi thăm sau đó sợ là sẽ nghe những lời và hành động ôn nhu gì gì đó nữa thì...
Thì nàng sợ...
Mình sẽ động tâm!
Trần nhà đêm nay, chính là bạn tâm tình cùng nàng...
Liệu mình có đang làm đúng hay không?
Đừng để mọi chuyện đi quá xa...
Nhưng...
Lí trí không thể dối trái tim rằng bản thân thật sự cảm động khi thấy Engfa không ngại dơ mà hút lấy tay bị thương có máu của mình, ra sức ôn nhu quan tâm mình dù là vết thương bé tí này...
Aaa...sao lại là Engfa cơ chứ!
Tỉnh táo lên Charlotte!
Không được đâu... mày biết Engfa, là không thể mà!
Sáng hôm sau, Charlotte bị hậu của men rượu làm cho mệt người nhưng cũng đã quá quen nên không vì vậy mà nằm bê bết mãi trên giường trốn việc
Vẫn là đúng giờ báo thức dậy mà thay âu phục đi làm như thường, còn bên Lisa cứ nghĩ chắc nàng mệt, ca chiều mới đi làm
"Eng... Eng mua siêu nhân cho con đi!"
Daeng được Engfa mặc đồng phục đi mà nhõng nhẽo đòi
"Lớn rồi còn chơi siêu nhân, năm sau ông tướng lên lớp 1 rồi nhé!
Hơn nữa, con không biết nay là ngày gì sao?"
Engfa chỉnh lại cái nơ đồng phục cho Daeng lườm đáp
"Dạ?
Ngày gì ạ?"
Engfa thở dài mà nói với đứa con ngốc nghếch của mình:
"Nay Eng phải họp phụ huynh, phải bồi cho cô con ít nhất một phong thư kha khá ấy!
Là tiền đấy nhóc con!"
"Thì...thì..."
Engfa đương nhiên biết chuyện kia rất cao siêu đối với một đứa bé 5 tuổi nên ngắt lời mà nói thêm:
"Thì cái gì mà thì?
Bồi như vậy mới có cái bụng béo của con đó với cả bây giờ Eng làm chức mới rồi nên công việc nhiều hoặc đột xuất sẽ đón con trễ hay gì đó thì cô giáo cũng sẽ để mắt đến con hơn!"
Charlotte đứng dựa cửa nhìn Engfa cùng Daeng mới sáng đã rộn ràng bàn tán rồi thì không khỏi phì cười
Nghe tiếng cười của nàng, Engfa xoay lại liền thấy cũng mở miệng ngay:
"Chị dậy đi làm sao?
Em tưởng chị mệt nên không đi, em không có làm đồ ăn sáng cho chị...
Tính..."
Charlotte đi vô bế Daeng trên tay mà chen lời:
"Không cần!
Lát lên căn-tin công ty chị ăn!"
Engfa gật gù đã hiểu, sau đó hai lớn một nhỏ rời đi
Akira cười khẩy khoé môi mà nhìn lấy Engfa đang chật vật với đối tác người nước ngoài mà ấp úng tiếng Anh-Thái lộn xộn cả lên
Henry hôm nay rõ đã có hẹn trước với Charlotte để bàn chuyện hợp tác ra sản phẩm mới
Ngặt nỗi, Engfa đêm qua vì bỏ ngang việc mà không kiểm tra lại lịch hẹn sáng hôm nay mà chạy đi đón nàng
Thành ra hôm nay ngơ ra không biết gì, đã vậy bản thân kém tiếng anh vô cùng đâm ra bây giờ anh đối tác này có chút nổi giận...
May sao, Akira đằng xa tính đi lại chăm dầu vào lửa thì Tina đã nhanh hơn một bước mà tới chữa cháy giúp Engfa
Sau đó Henry được Tina thành thạo giải thích cũng như thông cảm cho thư ký mới chưa có kinh nghiệm này, dẫn đường vào văn phòng Charlotte bàn chuyện
Akira đâu vừa, sau khi nhìn cánh cửa kia đóng lại biết mình sao bỏ qua liền chắp tay sau mông hóng hách, miệng nói bóng gió đi tới
"Không năng lực làm việc, tiếng anh thì yếu kém chữ có chữ không?
Vậy mà dám ngồi lên chiếc ghế thư ký kia, quả thật tài tình quá đi!"
Engfa đang thất vọng tràn trề bản thân mình rất muốn tự tát mình một cái thật đau với sự lớ ngớ trong việc khi nảy, lại thêm Akira mỗi lần có biến liền có mặt mà móc mỉa
Từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng thê lương...
Thấy Engfa thua cuộc mãi cuối gầm mặt mình nhìn sàn nhà, tiếp tục đắc ý nói khích:
"Đó là một đối tác quan trọng!
Xem ra lần này Austin tổng mất mặt thật rồi...
Nghe nói cô đang bao nuôi bao mặc bao luôn cô và con cô ở nhà Austin tổng, coi như sắp sửa cuốn gối ra khỏi rồi!"
Engfa lúc này không chịu nỗi những lời thối tha, công kích của Akira thêm nữa cũng là trước đó nhiều lần bỏ qua mà nhịn xuống, lao đến nắm cổ áo Akira lên mắt đỏ ngầu tức giận có, muốn khóc vì thất vọng có...
Engfa siết chặt cổ áo càng hơn mà hét lên:
"KHỐN NẠN!
ANH ĂN NÓI ĐỂ PHƯỚC CHO CON CHÁU CHÚT ĐI!"
Đúng lúc Charlotte, Tina cùng đối tác bàn việc xong đẩy cửa đi ra liền nghe và thu hết vào cảnh tượng này...
Engfa hạ tay còn 1cm nữa mũi của Akira méo xẹo qua một bên thì đem sự nhẫn nhịn cuối cùng và cũng vì biết cánh cửa kia đã đẩy ra...Người mà mình coi trọng mình thương đang thấy, cấp trên đang nhìn mà coi như cho chót lần cuối nhẫn nhịn mà thu tay về...
Chẳng dám quay sang nhìn nàng, cả thân run rẫy gân xanh tức giận hằn trên trán và những đốt ngón tay...
Vừa tủi nhục vừa sợ hãi mà không chần chừ gì thêm nữa chạy đi...
Chạy trốn!