Cả hai, ăn cơm do Engfa trộn xong thì ăn tráng miệng chè, kem, snack, thiếu điều muốn cái cửa hàng tiện lợi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau...
Có lẽ, đây lần đầu tiên cả hai có thời gian riêng và nói chuyện qua lại nhiều với nhau, thế nên quên mất thời gian
Engfa thì tới giờ đi họp phụ huynh còn Charlotte quay lại công ty làm việc còn lại tuy rằng còn hơn tiếng nữa là tan làm
Charlotte khoanh tay mặt mày nhăn nhó, tức giận bủa vây lấy nàng vì cớ Engfa một hai không chịu quay về công ty tiếp tục làm việc
Engfa nhất quyết chọn hướng đi riêng cho mình cũng là không muốn vì mình yếu kém ảnh hưởng đến việc của công ty và đặc biệt hơn hết cũng vì bọn nhân viên kia thế nào cũng gai mắt đâm chọt sau lưng mình này nọ nhất là tên Akira, mình thì đã quen với dèm pha còn nàng thì không được đâu!
Nghĩ xa nghĩ quá trời nhưng lúc nói ra thì chỉ bảo mình quê mình mất mặt không muốn quay về
Charlotte cho rằng Engfa "giận quá mất khôn" chỉ vì người chê mình liền rụt đầu hay sao?
Nàng ghét người bốc đồng không biết vươn lên!
"Sáng Daeng đòi em mua đồ chơi chỉ là món đồ chẳng bao nhiêu em còn tiết kiệm giờ nghỉ việc thì còn đến nước nào đây?"
"Em tính hết rồi, em sẽ theo đuổi ước mơ của mình!"
"Ước mơ?"
"Đúng vậy, em muốn trở thành photographer. Ban đầu sẽ xin vào studio học hỏi kinh nghiệm sau đó dành dụm tiền mở studio, tự làm chủ khỏi phải trông coi sắc mặt ai!"
Engfa vẻ mặt vui vẻ ánh mắt khao khát nói về dự định ước mơ của mình
"Chị sẽ mở hẳn cho em!"
Charlotte nghe xong không cần nghĩ liền chấp thuận
Đơn giản là vì, vấn đề này nàng bấy lâu muốn mở lời với Engfa hay sao mấy ngày nay nát óc suy nghĩ vẫn không có cách nào mở miệng giúp mà khỏi phải nghi ngờ thì bây giờ nói thì có lý hơn rồi!
"KHÔNG CẦN!"
Engfa bỗng bị lời giúp đỡ kia của nàng làm dấy lên sự tự ái của mình cũng là nhớ đến những lời mỉa mai của bọn người sân si ở công ty nhất thời mà lỡ quát nàng
Charlotte nhíu mày đậm hơn không sợ gì đối với sự lớn tiếng kia chỉ là đang khó hiểu vì sao Engfa phản ứng thái quá như vậy!
Dứt lời hối hận cũng không kịp chỉ biết ánh mắt cùng đôi mày kia làm bản thân rùng mình liền hối lỗi đưa tay xoa xoa đôi mày nàng nhỏ nhẹ nói:
"Em xin lỗi vì lớn tiếng mà!
Thương thương nha~"
Charlotte rất ghét cái kiểu đang nói chuyện bình thường mà đột nhiên bị quát xàm mặc dầu bản thân cũng hay quát sảng nhưng mà ngang ngược mình có quyền người khác thì không
Liền gạt tay Engfa, nàng trừng mắt nói:
"Tránh ra!"
Dừng trước trường Daeng, Engfa nhanh nhảu nài nĩ giảng hoà:
"Thôi mà~
Đừng giận mà có được không?
Chị Chaeng xinh đẹp, xinh xinh xinh đẹpppppppppppppppppppppp...um um!!!"
Charlotte sởn da gà da vịt lên với cái giọng điệu ẽo lả nũng nịu của Engfa mà đưa tay bịt miệng ngăn lại
Bên này đâu vừa bị bịt miệng thì còn tay chân mà liền nhanh nhảu chồm sang người nàng ôm thắt lưng mặt cứ sấn sấn tới muốn hôn, mặc kệ dây thắt an toàn bị kéo giãn chằn vào người...
Charlotte vừa bực bội mà vừa buồn cười, đó giờ chưa bao giờ gặp cái tình huống người yêu nào như Engfa!
Vừa con nít vừa xàm xí!!!
Cuối cùng thì sao, cả hai xà quần trong xe của nàng hơn năm mười phút bị người đó hôn chóc vào môi rõ to xong còn trưng cái bộ mặt sung sướng cười híp mắt mới chịu buông tha nàng ra mà vào trường Daeng đi họp phụ huynh
"Phụ huynh của bé Daeng, tôi cần trao đổi với phụ huynh một tí!"
Cô giáo phụ trách của Daeng tay gấp tài liệu mà vươn mắt gọi Engfa lại sau buổi họp
Engfa bế Daeng trên tay miệng cười tươi vì suốt buổi họp con mình được nhắc tên nhiều nhất đương nhiên là được khen và tuyên dương rồi, nghe cô giáo kêu liền quay lại
"Cô gọi tôi có việc gì?"
Cô giáo nhìn Daeng đôi mắt sợ sệt muốn cầu xin mà phân vân có nên nói ra hay không nhưng cuối cùng cũng vì tương lai của Daeng nên phải nói ra...
"Thật ra, tôi cũng ái ngại khi phải nói ra thế này..."
Engfa đanh mặt có lẽ chuyện rất nghiêm trọng nên cô giáo mới tìm gặp mà nói riêng thế này, nhìn nhóc con mình lúc này đôi mắt phủ một màn nước mắt...
"Daeng con ra sân chơi cầu tuột đi, Eng nói chuyện với cô sẽ ra ngay!"
Để Daeng xuống thôi bế mà vỗ vỗ mông nhóc con nói ra dẫu trong lòng dầu lữa sôi lên
Daeng liền tháo chạy vì thật sự rất sợ!
Hơn ai hết, chính bản thân mình biết chuyện mà cô giáo sắp nói với mama...
Chạy ra liền đụng với phải...Là chị Char xinh đẹp!
Nàng cuối người ôm lấy Daeng chạy ào vào người mình, mà cau mày lo lắng hỏi:
"Daeng, em chạy đâu mà dữ vậy?
Mama đâu?"
Daeng lúc này không hiểu sao thấy Charlotte như chỗ xua tan sợ hãi buồn phiền là người duy nhất có thể bênh mình, cho mình chỗ dựa mà oà khóc lên...
Charlotte hốt hoảng trợn mắt to vì nước mắt Daeng tuôn ra, liền ôm lấy vào lòng mình vuốt vuốt lưng nhẹ nhàng dỗ:
"Nín nín nín...chị Char thương em!
Ngoan... không khóc nữa, Daeng ngoan của chị gặp chuyện gì?
Nói chị nghe?"
Daeng hít mũi mà mếu máo bảo:
"Daeng...Daeng híc không ngoan híc..."
Charlotte không ngại bẩn mà đưa tay lau nước mắt nước mũi của Daeng mà dịu dàng hỏi:
"Sao lại không ngoan cơ chứ?
Daeng của chị là ngoan nhất là còn đẹp trai nữa mà!"
"Daeng...híc sẽ bị Eng đánh...ahuhuhuhuhuhuhu"
Daeng nói xong sợ rung cả người mà oà khóc lên nữa
Không nhịn được Charlotte đau lòng không thôi khi thấy nhóc con này khóc đến lợi hại liền ghim hận với Engfa dẫu không hiểu chuyện gì nhưng đánh con là SAI!!!
Liền bế Daeng lên xông thẳng vào lớp khí chất hùng hổ như đi đòi nợ nhưng đến khi vào lớp thì nghe cô giáo nói làm bao nhiêu sự tức giận rũ xuống...
"Daeng vì không có mẹ nên cãi lời tôi không làm bài tập vẽ về gia đình!"
Engfa đứng đó cuối gầm mặt xuống, tay vò thành nắm đấm kìm nén sự hận thù người đó và tức giận con mình!
Engfa tự nhốt mình trong phòng từ lúc nàng bế Daeng vào và nghe lời khiển trách từ cô giáo về tới nhà sắc mặt bi thương sát khí, một lời cũng không hé ra...
Daeng sợ tới mức khóc cũng không dám cất thành lời, có lẽ từ đó giờ đây là lần kinh điển nhất mà bản thân Daeng trãi qua
Cũng phải, vì trước đó còn nhỏ chưa hiểu biết nhiều còn bây giờ lớn hơn một chút năm sau sang lớp 1 rồi chí ít cũng nhận thức được mà gan cũng lớn hơn trả treo lại cô vì cớ không thích vẽ mẹ...người mà bỏ nó khiến mama nó cô đơn!
Charlotte lòng như nhíu lại đến mức bức rức không chịu được vì nhìn Daeng cả thân run run sợ sệt, nước mắt cứ tuông lấy tay bịt miệng mình lại sợ khóc thành tiếng Engfa sẽ nổi điên lên...
Nàng không nhịn nữa, bỏ Daeng ngồi sang một bên ở sofa mà bản thân một lần nữa hùng hổ như lúc ở hàng lang tiến vào lớp vậy
Cũng may Engfa không khoá trái cửa, nàng xoay nắm cửa bước vào một mảng tối đen bao trùm suýt la lên...
"Engfa, em đâu rồi?"
Charlotte vừa nói vừa mò công tắc điện
Ngay sau đó, đèn được bật lên phá tan màng tối tuyệt vọng đau thương kia...
Engfa mắt ngây dại chẳng còn sắc lạnh giết người tức giận kia nữa vươn lên nhìn lấy nàng đang nhẹ nhàng bước tới mình...
Charlotte kinh hoàng khi thấy Engfa chật vật đáng thương ngồi khom lưng ôm lấy hai gối, ngẩng mặt cắn môi miệng đầy máu đỏ tươi...
Tay chân bủn rủn sợ hãi tột độ khi nhìn thấy Engfa lúc này, cố gượng thân mình mà nhẹ nhàng đi lại, hỏi khẽ:
"Engfa...
Đừng như vậy nữa em, chị đau lòng!"