"Char ah..."
Người đàn ông trung lão độ chừng 70 tuổi thân thể cao to nhưng sắc mặt yếu ớt vô cùng cố đưa tay gọi
Charlotte hai hàng nước mắt trên mặt lao tới giường bệnh, nắm lấy tay ông mà khẩn trương đáp:
"Có con...hức...có con đây, thưa cha!"
Bà Austin một bên khóc muốn ngã quỵ được Malai cùng Beauty địu mà chống đỡ...
Ông Austin hài lòng đầu gật gật khi thấy con gái trước mặt mình, ông cố gắng sức lực của mình một lần nữa vừa nói vừa đưa tay còn lại ra:
"Mình ơi~..."
Liền sau đó, bà Austin liền lao tới nắm chặt bàn tay kêu gọi đó, bà khóc nấc lên cố gắng tròn chữ mà đáp với ông:
"Có tôi...có vợ của mình đây!"
Một nụ cười mãn nguyện sau lớp nhựa chụp oxi và cả hiện lên trên đôi mắt nhăn nheo chất chứa bao nhiêu thâm tình, mỗi một bên tay là mỗi người mà ông dành trọn cả một khiếp yêu thương!
Siết chặt tay trái là người con gái độc nhất yêu thương vô hạn, ông từ tốn nói:
"Char con...
Con hãy nhớ rằng, cha luôn yêu thương con...khụ khụ.. Charlotte Austin con cha mà thôi!"
Charlotte nước mắt cứ tuôn không ngừng, đau lòng khi thấy cha mình cố nói lời yêu thương trong khi sức lực sắp lụi tàn...
"Cha...cha!
Cha đừng nói nữa con...híc con biết mà con thấu hết mà!"
Ra sức nắm chặt tay ông càng hơn, gật gật đầu tỏ bày mình đã thấu, trấn an hy vọng cha mình giữ lại sức mà sống thêm dù chỉ một giây
Ông Austin nở một nụ cười nhân hậu vô cùng quay sang phía phải cũng là nắm chặt tay người đầu ấp tay gối, ánh mắt ông mờ đi ẩn nhẫn sự ấy nấy mà nghẹn ngào thiết tha nói:
"Mình ơi~ Vợ của tôi ơi...
Một khiếp làm người...khụ...tôi một lòng một dạ...khụ khụ...yêu chi duy mình bà, xin bà khắc cốt ghi tâm!
Lỗi lầm khi đó...xin bà hãy để tôi mang theo mà chôn vùi nó...khụ...
Bà tha thứ...cho tôi, nhé vợ ơi!"
Bà Austin với linh tính của một người vợ bà cảm nhận được lúc này trùng phùng cách biệt ly tan, bà gào lên:
"Tôi hức... biết mà...hức tôi không để bụng, tôi tha thứ cho ông mà, chồng ơi...Ông đừng nói nữa... hức hức!"
Malai cùng Beauty đứng sững sờ ra đó lòng không kìm được mà khóc theo...
"Char con và mình...hụ...nhất định phải giúp tôi...di chúc...giúp tôi...hoàn thành!"
Ông mặt mày tái nhợt theo từng chữ nói ra, hơi thở bắt đầu vơi đi và nhắm mắt lại...
Bồi hồi nhớ lại...
Charlotte phút chốc về tới nhà, vội lau đi khoé mắt đo đỏ suýt tràn lệ ra đẩy của xe đi ra nén tâm tình xúc động kia xuống mà hô la:
"MẸ YÊU VẤU CỦA CHAR CHAR ƠIIIIIIIII!"
Bà Austin trong sân đang tưới vườn hoa hướng dương, nghe tiếng nàng gọi mà quay lại
"Char của mẹ!
Char con..."
Bà Austin buông bỏ bình tưới, dang tay tươi cười đón con mình
Charlotte cũng vậy, quăng túi sách cho Beauty người chị họ cùng về, nghẹn ngào chạy ùa ôm lấy mẹ mình
"Con đã về...con đã về!"
Bà Austin dời tay ôm con mình mà quở trách vỗ bốp bốp vào mông, giọng hờn dỗi bảo:
"Làm như mày thương mẹ mày lắm vừa đi du học về là không thấy mặt mũi đâu!"
Đúng rồi còn gì, vừa về là lo nhậm chức ở công ty rồi đến nay gần một tháng ở Thái Lan mới vác mặt về thăm bà
Charlotte đương nhiên hiểu mà vuốt vuốt lưng bà an ủi mà đáp:
"Thương muốn chết đây nè...
Không phải con cũng đã về rồi hay sao?"
Nói xong còn vờ khóc kiểu oan ức, Beauty đi lại nhịn cười lên tiếng chào:
"Mẹ nuôi, con cũng về thăm mẹ!"
Bà buông ghét bỏ Charlotte ra mà đi lại vỗ vai chị, mà bảo:
"Thế nào lập gia đình rồi trưởng thành đến thế, sao nào không đưa vợ con về cho mẹ cưng?"
Charlotte bĩu môi đứng chống nạnh một bên, chen ngang nói:
"Dạ mình vào trong đi hẳn nói mẹ!
Con sắp bị nắng hoá thành bao công rồi này!"
Bà Austin liếc đứa con mất nết không lớn nỗi hay chen lời ngươi lớn định mắng, thì Beauty lên tiếng:
"Dạ đúng rồi mẹ, mình vào trong từ từ nói ạ!"
Thế là, ba người cùng vào nhà Charlotte liền ôm lấy vú nuôi-dì Lee mà la hét um trời:
"Vú ơi!
Con nhớ vú muốn chết, nhớ món phở món gỏi cuốn chấm chấm quá trời, vú ơi!"
Dì Lee thấy đứa nhỏ của mình sau 5 năm đi du học về lớn hơn cái đầu lại còn đầu vàng sang chảnh suýt không nhận ra, rồi nhận ra cũng suýt khóc vì xúc động nhớ thương
Ngày nào còn đón đưa đi nhà trẻ, một tay đút cháo pha sữa...
"Con bé này đúng là lớn xác!
Quỷ xạo sự nhớ đồ ăn vú làm chứ nhớ vú cái gì?"
Dì Lee lấy tay day trán nàng nói trách nhưng lòng lại thương vô cùng!
Không phải làm những món nàng vừa tung hô ở trong bếp đang ngào ngạc hương thơm hay sao!
"Con nhớ cả hai...cả hai luôn!"
Charlotte nhảy đành đạch đáp
Bà Austin cùng Beauty ngồi xuống sofa ngán ngẫm lắc đầu với nàng...
Engfa bên này, Bagkok vẫn tấp nập nhộn nhịp như bao ngày...
Nhìn ngắm mấy toà nhà cao cao kia, Engfa thở dài biết chừng nào mới có thể có sở hữu được!
Sau khi tạm biệt nàng, đưa Daeng vào lớp liền nhận được một cuộc điện thoại mời đến phỏng vấn nhận việc
Là một studio tầm trung chuyên chụp cho thương mại nhiều nhất là nhận các hợp đồng chụp quảng cáo sản phẩm, đây cũng là sở trường của Engfa vì hơn năm làm cho bộ phận thiết mảng hình ảnh của MGT cũng gặt hái không ít kinh nghiệm
Thật ra, Engfa theo hướng nhiếp ảnh nghe thuật hơn nhưng vì đa số chúng đều được chụp một cách ngẫu hứng, như thể hiện thông điệp sâu sắc nên may rũi nó mới trở thành kiệt tác đắt giá nhưng biết chừng nào mới may mắn, đợi không phải là cách hay!
Đói thì Daeng ngắm kiệt tác ấy mà no hay sao?
Vì vậy, chọn nghiếp ảnh thương mại vẫn tiện và phù hợp với hoàn cảnh của mình!
Đến nơi, Engfa ngỡ ngàng vô cùng vì studio tuy rộng rãi trong có vẻ cũ nội thất rất hạn chế không chút chau chuốt gì chỉ có mỗi bảng hiệu tên studio nhấp nháy còn bị hư đứt một bóng thì phải
Engfa đi vào phải đậu xế hộp của nàng tuốt ngoài đầu ngõ vì không chui lọt, kéo cửa sắt màu trắng còn bị rỉ sét chỗ này chỗ kia ra thì thấy có một nhóm ba người
Nhóm người ấy đang chăm chú nhìn vào máy ảnh, hình như...
Còn có thêm hai người nữa cỡ thanh thiếu niên một nam một nữ...
Và họ...
SAO LẠI TRẦN CHUỒNG???
Đang hoang mang thầm nghĩ có phải mình đến nhầm chỗ hay không thì nghe tiếng rên rỉ ái muội phát ra...
Engfa giựt hai vai mình lùi chân lại, vô tình đụng trúng vỏ lon bia gần đó làm mọi người dời tâm, quay lại chú ý
Một người đàn ông râu quai nón, đeo kính râm như thầy bói toán kéo kính xuống chóp mũi, nhếch môi cười sang đến là hành động quắc Engfa như thú cưng, mà hô lớn:
"Nhân tài tới rồi!
Mau đến mau đến nhập việc ngay đê!"
Engfa cười gượng gạo vô cùng, chỉnh sang lại tư thế ngớ ngẩn hoang mang khi nảy mà đi lại...
Lúc này, bản thân đã biết mình đi đúng chỗ chứ không phải nhầm chỗ
Cơ mà...
Vẫn có cái gì đó là lạ lại còn sai sai!!!
Bà Austin thở dài nhìn trăng đêm nay thật cô đơn bên ban công phòng rồi bà xoay người nhìn đứa con gái mình
Ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt ve mái tóc vàng óng mượt, bà dịu hiền nói:
"Char con...
Mẹ biết con xứng đáng hơn ai hết là có được hạnh phúc và mẹ không có quyền xen vào nhưng..."
Charlotte biết những gì mẹ nghĩ, những điều mẹ sắp khuyên mà nhanh chóng hai tay mình nắm bao lấy bàn tay có chút nhăn nheo vì tuổi tác của mẹ mình xoa xoa vừa tha thiết nói ra:
"Con hiểu mẹ lo cho con, là không muốn con chịu thiệt, chịu khổ hay bị người đời đàm điếu...
Cơ mà mẹ ơi...con lỡ thương rồi!"