Sáng hôm sau, nắng vươn lên cao...
Charlotte gối đầu lên cách tay của Engfa ân cần thở đều đều ngủ chỉ là mày cau lại chẳng thể giãn ra...
Haizzz...phải rồi, đêm qua lên bờ xuống ruộng sống không bằng chết van xin đến khàn giọng mà thú tính của Engfa vẫn không buông tha
Đến khi lưỡi Engfa cảm nhận được máu rỉ ra nơi hạ thân nàng mới tỉnh ngộ mà tha và cũng là rạng sáng 4 giờ
Nơi ấy của Charlotte không thể thê thảm hơi...Charlotte đã ngất mê man, rồi Engfa dừng lại và cũng là lúc thê lương nằm ngửa ra nhìn trần nhà khẽ rơi nước mắt xuống gối...
Chỉ tiếc, Charlotte không thấy hình ảnh đã lâu lắm rồi Engfa chưa thể hiện đó là yếu đuối mà khóc
Quay trở lại với hai người trên giường, người không biết còn tưởng vợ chồng son ôm nhau nằm ngủ nướng đấy chứ
Cả hai bị chắn ngang bởi tấm chăn nhưng vẫn là không thể che dấu được cử chỉ ân cần kia, Charlotte áp mặt vào ngực Engfa tay đặt ở eo, khoảng cách của cả hai không có con kiến nào chui lọt...
Tất cả cũng chỉ là vì quen hơi ấm và mặc định lúc trước mà thôi!
Bụng Engfa ập đến một sự cồn cào, réo lên thế là cựa mình muốn dậy
Tay đặt ở cổ ôm lấy đầu nàng mà đưa lên xoa đầu mình vì đau đầu do men đêm qua, lúc này mới nhận ra mình cùng nàng quá đỗi thân thương...
Engfa chán ghét lật đật rút mạnh tay đang gối đầu nàng ra, Charlotte cũng vậy mà làm cho choàng tỉnh mở mắc ngơ ngác
Ngồi dậy mặc kệ chẳng nhìn lấy nàng, Engfa chộp lấy áo đêm qua ném lên đèn ngủ kia xuống mà mặc vào
Hình ảnh đêm qua day dứt trong tâm trí cùng hình ảnh lạnh nhạt của Engfa lúc này...
Nàng đau lòng mất mác, buồn tủi kinh khủng...
Nhìn bóng lưng, Engfa mặc lại đồ nàng nằm đó hiu quạnh hai hàng nước mắt tuôn ngược chảy xuống nệm...
Tay kéo chăn che bản thân thê lương tội nghiệp của mình, nàng cố gắng cắn chặt răng không khóc thành tiếng để Engfa nghe được
Thật không may, Engfa biết thừa xoay người lại thân quần áo chỉnh tề chóng nạnh thở dài nói với người còn nằm trên giường:
"Dậy đi!
Nằm đáng thương ở đó để ai xem?"
Lời ấy đã khiến Charlotte không thể chịu đựng được nữa, kéo chăn qua đầu mình khóc nức nở lên...
Thấy vậy, trái tim Engfa rõ ràng là đau nhưng lí trí hận thù không ngừng đeo bám lấy
Kết cuộc, Engfa bằng trái tim không bằng lí trí đi lại xốc chăn ra cuối người bồng lấy nàng
"Tiện nhân
Bỏ ra...BỎ RA!!!"
Charlotte bồng lên vừa hoảng hốt vừa tức giận, đánh không tiếc tay vào người Engfa
Một hai cái thì không sao nhiều quá lại thành đau, Engfa dừng lại trước phòng tắm trừng mắt quát:
"CHỊ ĐỪNG CÓ LẰNG XẰNG NỮA!"
Charlotte im bật, mếu máo thúc thít khóc!
Engfa ôm nàng cẩn thận đặt trong bồn tắm, nhấn nút điều chỉnh nhiệt độ cho nước ấm chảy ra rồi tiếp đến vươn tay lấy tinh dầu nhỏ lên mặt nước
Nàng vẫn ấm ức, cam chịu ngồi trong bồn tắm khóc đến lợi hại...
Engfa thấy và nghe chứ, chỉ là cái tôi lí trí áp đảo mà bảo bản thân mặc kệ không dỗ dành gì với cái người đã lừa dối mình
Xoay người, lấy bàn chải đánh răng cũng may nàng chưa có vứt đi mà an nhàn đánh răng súc miệng
Xong xuôi, nhìn qua nàng vẫn còn trạng thái kia thật tình nể phục khóc gì mà nước mắt ở đâu dữ vậy?
"Chị khóc cái gì?
Nín dùm đi, ồn áo muốn chết..."
Dứt lời, ngược lại không nín còn oà lên
Engfa giựt mình nhưng nhanh chóng đi lại đàm phán:
"Được rồi được rồi...
Đừng khóc nữa tôi không la chị nữa được chưa?
Nín đi!"
Charlotte lúc này hín mũi nén lại vươn đôi mắt cún con nhìn lấy Engfa nói trong rụt rè:
"Chị...chị đau!"
Thú thật, lúc chạm đôi mắt ấy Engfa dường như tan chảy mọi hận thù,buồn phiền mất tỏng đi đâu rồi
Không nói gì cả, liền lấy khăn choàng lên người nàng nhẹ nhàng lau, bế ra đặt ở giường sau đỏ mở khăn...
Thân hình nàng vết bầm tím, đỏ có đủ từ dái tai cổ xuống tới mắt cá chân đều có!
Trời ạ!
Engfa nhất thời không tin được bản thân cuồng điên thú tính đến vậy, giây phút ấy một tia sót thương dấy lên dữ dội...
Charlotte thấy Engfa đặt mình lên giường lại còn để thân trần trụi nảy sinh nghĩ Engfa lại muốn phát tiết với mình như thảm hoạ đêm qua
Không khỏi sợ hãi, nàng kéo chăn run rẫy cầu xin:
"Đừng...Eng...
Đau...đau lắm..."
Engfa choàng tỉnh khỏi nỗi xót xa kia nhìn lấy nàng đang trốn tránh sợ hãi van nài, Engfa một lần nữa sững sốt thầm rủa bản thân mình một lần nữa đê tiện lưu manh
Đứng phắng dậy rời khỏi giường, ôm lấy đầu mình vì dư men say cùng với những đấu tranh ghê gớm trong tâm trí...
Đổi lại, Charlotte hốt hoảng nhìn Engfa như hoá điên...
Ngay sau đó, giọng nói nhàn nhạt cất lên:
"Tôi...tôi bôi thuốc cho chị!"
Có chút rụt rè mà làm cho câu chữ ngập ngừng, dứt lời Engfa như ý thức đã quen lại phía bàn trang điểm kéo hộc tủ lấy thuốc mà lúc trước cùng nàng ân ái vui vẻ xong hay bôi ra...
Không dám nhìn thắng nàng cứ vậy từ từ sốc chăn lên, dạng hai chân nàng ra thật ôn nhu, nhìn vào nơi ấy tay bỗng kịch liệt run lên...
Một lần nữa, trái tim Engfa như bị ai cào đến tan thương không tiếc...
Xịt thuốc ra, thấy Charlotte ngượng ngùng đang ra sức muốn khép lại...Engfa ngẩng lên, nhẹ nhàng nói:
"Tôi chỉ bôi thuốc không làm gì hết!"
Ánh mắt ấy, Charlotte thật quen...
Là ánh mắt nghiêm nghị lo lắng cho nàng có phải không?
Nàng thả lỏng, dạng chân ra Engfa cứ thế như lời bôi thuốc cho nàng...
Có lẽ, đêm qua quá cuồng nhiệt cho dù có bôi nhẹ đi nữa cũng thật sự không nhịn được điếng người...
Charlotte cắn môi chịu đựng không muốn la lên vì đau một là vì không muốn chọc giận Engfa, hai là nàng sợ tiếng la của mình pha chút rên rỉ mà khiêu khích Engfa khi dễ một lần nữa...
Engfa chăm chú nên cũng không để ý, xong xuôi đóng nắp cất vào chỗ cũ rồi vẫn như lúc trước mà mở cửa tủ lấy đồ cho nàng mặc vào
Chỉ khác rằng là, không có tiếng nói hỏi han quan tâm mà thôi...
Đặt bộ đồ trên giường, Engfa nhìn ra hướng cửa đi vừa nói:
"Mặc vào đi!"
Nghe tiếng đóng cửa vang lên sự hụt hẫng trong nàng, ép nàng phải dở hơi mà rơi nước mắt...
"Con tự ăn đi!"
Engfa đổ phần phở mới mua về cho Daeng ra tô sau khi đánh răng súc miệng cho nhóc con
"Eng...Eng lại đi nữa sao?"
Daeng khoan ăn mà hỏi
Thật tình lúc nảy, Engfa vào gọi dậy ăn sáng nhóc con còn tưởng là nằm chiêm bao mama về nhà sao ?
Suýt khóc lên khi thấy Engfa cười bế nó nhà vệ sinh đánh răng thay đồ, giờ lại còn đổ đồ ăn ra cho ăn nữa cũng hơn tháng rồi chưa có làm như vậy, nhất thời chưa kịp thích nghi với sự đột ngột này!
"Lắm mồm!
Lo ăn đi..."
Miệng đáp, tay bận đổ phần phở ra tô khác được đặt trên khay có ly sữa xoài
Daeng vờ ăn nhưng thu lại hết tò mò không thôi nhưng đến khi phát hiện, trong bao to còn một phần nữa tất là phần đổ trong tô trên khay là của mẹ Char...
Là mama bưng vào phòng cho mẹ sao?
Hai người đó hoà rồi hả???
Cơ mà sao lại phải bưng vô không ra ngoài ăn???
Mẹ Char bệnh hả???