[ H ] Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Lục Lâm Vãn không thoải mái khi thấy anh buồn bực.

Cũng không biết đang êm đẹp sao anh lại đang thế, tự nhiên dỗi cô chuyện quần áo của anh là sao?

Lục Lâm Vãn chờ rất lâu, ngửi được mùi hương trên người anh, cô có chút kháng cự muốn đẩy anh ra: "Lục Hoài Chuẩn, anh đủ rồi đấy, anh thả em ra! Anh làm gì thế? Mùi trên người anh hôi quá đi mất."

Lục Hoài Chuẩn không tin, "Anh nghe nói con gái các em đều đặc biệt thích ngửi mùi hương trên người bạn trai, không phải anh đây đang thỏa mãn em, để em ngửi cho đủ sao?

Lục Lâm Vãn: "......"

Là do anh không biết mùi trên người anh hôi như thế nào sao?

Anh thích chơi bóng rổ, chơi bóng rổ lại cực kỳ dễ ra mồ hôi, trên người anh đều là mùi mồ hôi mặc dù nó đã khô rồi.

Nhưng vẫn có một điểm anh không giống người khác, đó chính là mùi hương trên người anh rất dễ ngửi, có thể là mùi của nước giặt quần áo, mùi chanh thanh mát.

Lục Lâm Vãn ghét anh muốn chết, cho nên muốn đẩy anh ra thật mau: "Em không thích mùi trên người anh, hôi quá."

Lục Hoài Chuẩn không cho: "Ngửi nhiều một chút đi, sớm hay muộn cũng phải quen thôi, cảm thấy hôi, vậy ngửi mạnh vào, ngửi nhiều rồi sẽ quen thôi." Lục Lâm Vãn không biết anh có tính xấu gì, hai người lại tốn thêm một chút thời gian ở chỗ này.

Sau khi Lục Lâm Vãn và anh tách ra, Thẩm Chân cảm thấy gần đây sắc mặt của cô không thích hợp cho lắm.

Cô ấy đi qua hỏi cô: "Vãn Vãn, gần đây vẻ mặt của cậu lạ lắm, sắc mặt của cậu hồng nhuận có ánh sáng, có phải cậu yêu rồi không?"

Lục Lâm Vãn có thể gạt người khác, nhưng bạn thân của mình thì không thể gạt, cho nên cô chuẩn bị nói với Thẩm Chân, cô yêu đương với Lục Hoài Chuẩn, chỉ là sau đó lại nghe thấy Thẩm Chân tự mình phủ nhận, "Sao tớ lại có thể hiểu lầm cậu như thế nhỉ, là tớ có tội, sao cậu có thể yêu đương được, cho dù cậu có yêu đương với học tập, cậu cũng sẽ không yêu đương với đàn ông, có phải không?"

Lục Lâm Vãn: "......"

Cô vẫn không nên nói.

......

Ngày hôm sau lúc Lục Lâm Vãn rời giường thì có hơi chậm, hôm qua cày đề quá muộn, bởi vì mỗi lần cô nhắm mắt là lại nghĩ đến Lục Hoài Chuẩn, chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ nghĩ đến anh, để làm mình bình tĩnh lại, cô chỉ có thể cày đề thi.

Làm tới tận khuya mới ngủ, cho nên hiện tại vội vàng chạy tới lớp học

Cô đi đến phòng học, nhìn thấy lại có bữa sáng trên mặt bàn, cả một bàn đều là đồ ăn sáng, dường như đã bưng cả nhà ăn tới bàn học của cô.

Cô rất cảm động.

Cô nhìn thoáng qua Lục Hoài Chuẩn, cái vẻ mặt đắc ý kia của Lục Hoài Chuẩn tựa như muốn nói đây là điều bạn trai nên làm.

Sau đó, cô chỉ nhìn thoáng qua Lục Hoài Chuẩn, cực kỳ cảm động nói với Thẩm Chân: "Chân Chân! Cậu cũng thật tốt quá, biết tớ tới chậm nên còn mua cả bữa sáng cho tớ luôn. Tớ cảm động quá, hu hu hu, chúng ta thật sự là đôi bạn thân nhất thế giới."

Lục Hoài Chuẩn: "............"

Thẩm Chân uống sữa bò nhìn cô nói: "Không phải, đồ ăn sáng này không phải tớ mua cho cậu đâu, lúc nãy tớ nhìn thấy đồ ăn sáng còn định mua cho cậu, nhưng nhìn thấy cậu có nhiều cái để ăn như vậy rồi, tớ còn tưởng cậu đã nhắn trước với người ở nhà ăn rồi chứ. Vừa rồi tớ còn ăn vụng mấy miếng, ăn cũng được."

Lục Lâm Vãn: "......"

Cô nhìn đồ ăn sáng ở trên bàn mà cảm thấy kỳ quá, sao lại có người mua cho cô nhỉ.

Lục Hoài Chuẩn ở bên cạnh cũng sắp bị làm cho tức chết rồi, cô không nghĩ đến bạn trai của mình sao?

Lục Hoài Chuẩn ngồi thẳng lưng, ho khan một tiếng nhắc nhở cô.

Sau khi Lục Lâm Vãn nghe được tiếng ho khan của anh cô lập tức hiểu được, là anh mua.

Cô nhớ lại, vừa nãy lúc mình ra cửa đã gửi một tin nhắn cho anh, nói mình tới muộn, chắc là không ăn sáng được.

Cô lập tức đỏ mặt, quả thật Lục Hoài Chuẩn có chút dáng vẻ của bạn trai rồi.

Lục Lâm Vãn ăn ít, cũng không ăn hết mấy thứ này được, Lục Hoài Chuẩn đã sớm biết cho nên mua cho cô mỗi thứ một ít, trước đây lúc hai người bọn họ ra ngoài ăn cơm, dạ dày cô cũng giống như chim nhỏ, ăn một lát là nói no rồi, cho nên lúc hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, phần dư lại đều do Lục Hoài Chuẩn quét sạch.

Lục Lâm Vãn ăn mỗi món một ngụm, sau khi chuẩn bị vào tiết tự học buổi sáng thì chuẩn bị đi uống một ngụm nước ấm, tay trong tay ra cửa cùng Thẩm Chân, hai người mới ra tới cửa thì đã bị một người ngăn lại.

Lục Lâm Vãn biết người này, lớp trưởng lớp A6, lúc trước hai lớp bọn họ mở họp giao lưu cũng đã từng tiếp xúc.

Người này giữ cô lại, cô thắc mắc: "Làm sao vậy?"

Lớp trưởng lớp A6 có chút gượng gạo, còn ngượng ngùng cúi đầu, vô cùng do dự đưa bức thư tình trên tay cho cô rồi nói: "Lục Lâm Vãn, đây là thư tỏ tình của tớ! Thật ra tớ thích cậu đã lâu, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ với cậu, chỉ có thể lặng lẽ yêu thầm cậu, nhưng thấy sắp thi đại học rồi, có lẽ nếu lần này không nói với cậu thì về sau cũng không còn cơ hội nữa. Cho nên tớ muốn tỏ tình với cậu, lời tớ muốn nói đều ở bên trong phong thư này, nếu cậu đồng ý thì có thể hồi âm cho tớ."

Lúc Lục Lâm Vãn nghe được lời này cũng phải há hốc mồm, bạn học xung quanh nghe thấy lời tỏ tình thì đều ồn ào, không chỉ mỗi lớp của mình, còn có bạn học lớp A6.

Tất cả các bạn học lớp A6 đều ủng hộ lớp trưởng nhà mình, sau khi cậu ta tỏ tình, mọi người còn hô đồng ý đi đồng ý đi.

Lục Lâm Vãn không biết mình nên có phản ứng gì, người nọ nhét phong thư vào trong tay cô, nói cô phải trả lời trong vòng ba ngày.

Mãi tới khi người kia đã rời đi, Lục Lâm Vãn vẫn đang há hốc mồm tại chỗ, không biết nên làm sao bây giờ.

Ba năm, ba năm cấp ba, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tỏ tình táo bạo trắng trợn của người ta như vậy.

Chủ yếu là Lục Hoài Chuẩn suốt ngày mở miệng nói cô là đứa con gái đanh đá với mọi người, tất cả mọi người đều cho rằng cô là người đanh đá thật, càng không có nam sinh thích rồi tỏ tình với cô.

Hơn nữa, ngần ấy năm số lần Lục Hoài Chuẩn bị Lục Lâm Vãn đánh còn ít sao? Đánh nhiều, vết thương trên người nhiều, đều lừa được những nam sinh đó.

Cô vẫn chưa từng được cảm nhận sự kinh ngạc khi được tỏ tình, trước kia cô còn hoài nghi có phải Lục Hoài Chuẩn cố ý bịa đặt cùng người khác nói mình là đứa con gái đanh đá hay không, nên những nam sinh kia mới không thích mình!

Thẩm Chân kinh ngạc tới mức không nói nên lời, kích động gọi Lục Lâm Vãn: "Vãn Vãn!! Trước đây không phải cậu còn lo lắng với tính cách này của cậu thì sẽ không tìm thấy bạn trai sao? Đây không phải là có rồi à? Không phải có người tự đưa tới cửa hay sao? Cậu mau đồng ý với cậu ta đi, cậu ta trông cũng không tệ, hơn nữa thành tích học tập tốt. Cực kỳ thích hợp với cậu, hai người các cậu mà ở bên nhau, về sau có thể cùng nhau làm bài thi!! Sau này các cậu còn có thể cùng nhau mở một hiệu sách, hiệu sách chuyên môn bán đề thi ấy!"

Lục Lâm Vãn: "......"

Lục Lâm Vãn cũng chẳng muốn đi lấy nước nữa, bây giờ trở lại vị trí, nét thẹn thùng kỳ lạ cũng bị bạn học thấy được.

Vừa rồi sau khi Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy người nọ tỏ tình, sắc mặt vẫn luôn không đúng lắm, hiện tại anh đang ăn dấm.

Tay Lục Lâm Vãn có phải tùy tiện quá không! Cũng đã có bạn trai rồi, còn nhận thư tình của người khác, cái này thể hiện điều gì, đó chẳng phải là cho người ta hy vọng sao?

Lục Hoài Chuẩn đã nổi máu ghen rồi, anh cực kỳ tức giận.

Lục Lâm Vãn xấu hổ trở lại chỗ ngồi, nhìn thoáng qua mặt Lục Hoài Chuẩn, tính tình của Lục Hoài Chuẩn vẫn luôn rất tốt, mọi người đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, nhưng hiện tại đã thấy được, anh cực kỳ tức giận đạp vào cái bàn một cái.

Mọi người nghe thấy tiếng cũng không dám nói chuyện.

Anh rời khỏi vị trí, đi tới trước mặt Lục Lâm Vãn, sau khi đoạt lấy thư tình của cô thì xé nát, biến thành giấy vụn, ném tất cả vào thùng rác.

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui