Đầu tiên lúc Tiêu Toa bọn họ nhìn thấy Tiêu Diễm đặt chai nước ở trước mặt Hoàng Vân Anh, phản ứng cũng không quá lớn, đến khi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra phản ứng lại, tròng mắt trừng trừng muốn rớt ra.
"Em điên rồi sao? Em đi mua nước cho cô ta?" Tiêu Toa vẻ mặt chán ghét nói.
Tiêu Diễm nở nụ cười khó coi, "Tiện đường, tiện đường. . ."
"Hừ. . ." Tiêu Toa khẳng định còn có chuyện gì khác, cũng không nóng nảy hỏi, hừ lạnh một tiếng tiếp tục quay cảnh kế tiếp.
Nửa tiếng sau, công ty truyền thông Ân Kỳ.
"Đem video camera theo dõi khu C27 lúc 9 giờ đến 10 giờ sáng... Không, đem video cả ngày hôm nay của khu C27 đến đây." Nguyễn Ân Nhi lạnh lùng ra lệnh trong điện thoại.
"Dạ. . ." Người đối diện trong điện thoại giống như muốn nói lại thôi.
". . . Có chuyện gì?"
"Nguyễn giám chế là vì chuyện trợ lý của Trương Tuệ Minh hôm nay bị đánh sao?"
". . . Có người đã đi điều tra rồi sao?"
"Phải, Hoàng Vân Anh tự mình đến xin xem qua camera theo dõi, nhưng bởi vì quy định, không cho phép cô ấy xem."
Cúp điện thoại, Nguyễn Ân Nhi nằm trên sô pha, lắc lắc cổ, đôi mắt sau mắt kính có chút suy nghĩ. Mà khi chị nhanh chóng xem xong camera theo dõi một ngày nay, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Diễm vậy mà mua cho Hoàng Vân Anh chai nước, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười tán thưởng.
Cô gái này. . . Cuối cùng cũng không nhẫn nại mãi. Đến nỗi những người khác. . .
"Mẫn Nhi, trừ 《 Một đời một kiếp 》 đang quay, tạm dừng hết các hoạt động khác của Tiêu Toa, còn lịch ký tên đại diện phát ngôn cũng hủy bỏ, tài nguyên chính cô đi phân phối."
"Dạ, vậy Tiêu lão bên kia, có muốn tôi đi hay không ── "
"Không cần."
"Dạ."
Chỉ chốc lát sau.
"Ân Nhi a, Toa Toa có phải làm chuyện gì không nên làm hay không? Con nói cho chú biết, để chú đi dạy dỗ con bé!"
". . ."
". . . Toa Toa dù sao tuổi cũng còn nhỏ, con xem có phải hay không. . . nên cho con bé một cơ hội sửa sai! Hay là như vậy, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm, hiểu lầm gì cũng nên nói rõ ràng, chú nhất định sẽ bắt Toa Toa nhận sai đối với con!"
"Tiêu lão, chú là nguyên lão của Ân Kỳ, có một số lời nói không tốt lắm, nên con không muốn nói với chú."
"Ai. . . Chú đã biết, thật ra Toa Toa là một đứa con ngoan, là chú đã dạy hư Toa Toa. Lần này. . . Coi như để cho con bé chịu chút giáo huấn đi."
Khi Ân Kỳ ra thông báo đóng băng các hoạt động của Tiêu Toa, tổ phim 《Một đời một kiếp》 vẫn rất bình tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ buổi diễn đêm đang đến.
Chườm lạnh một ngày, sưng đỏ trên mặt cuối cùng cũng biến mất, Hoàng Vân Anh đem di động của Trương Tuệ Minh đưa cho chị, Đình Hy vừa mới gọi điện thoại tới, cô không biết có nên nhận hay không nên không nhận, vì thế Trương Tuệ Minh vừa nghỉ một chút, cô liền vội vàng đưa cho chị.
Trương Tuệ Minh nhìn điện thoại có cuộc gọi đến, vừa lúc chị đi qua, mới bấm nhận, nói được tiếng "Alo" đã nghe giọng nói Đình Hy ở phía đối diện cắt đứt lời chị ──
"Anh Anh đâu? Gọi cô ấy nghe điện thoại."
Trương Tuệ Minh dừng trong chốc lát, nhìn Hoàng Vân Anh đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển cảnh, trực tiếp cúp điện thoại, cũng thuận tay đem số điện thoại của Đình Hy quăng vào sổ đen.
Trước khác nay khác, hiện tại. . . chị đối với nón xanh không có chút thẩm mỹ này phi thường không thích.
"Di động của em không gọi được sao?" Nếu không Đình Hy cũng sẽ không gọi cho chị.
". . . Ừ." Hoàng Vân Anh cúi đầu khẽ lên tiếng.
Nói dối. Trương Tuệ Minh nhìn chằm chằm bộ dáng dễ bảo của Hoàng Vân Anh, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh buổi tối sau khi công việc kết thúc sẽ giáo dục cô như thế nào!
Đêm, trong trường quay.
Thật ra bộ phim 《 Một đời một kiếp 》 chủ yếu nói về tình yêu văn nghệ, cảnh kích tình cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là duy mỹ cho có, bởi vì không thể thông qua động tác thân thể kịch liệt để biểu hiện tình cảm mãnh liệt hơn, cho nên đối với nữ nữ diễn viên cần phải diễn tả ánh mắt, biểu cảm chân thật hơn. Lần trước Trương Tuệ Minh thất bại mấy lần là do trong ánh mắt của chị không có biểu cảm đang yêu mà còn lộ ra cảm xúc phiền phức lộ liễu, thậm chí còn ở trước mặt đạo diễn với chụp ảnh nói ra lời tổn thương lòng tự trọng của phái nữ nhất ──
"Đối với cô, tôi hoàn toàn không thể nổi lên chút hứng thú nào."
Một câu, làm Tiêu Toa tức giận đến phát điên, thậm chí nói ra câu "Có ả không có tôi! Có tôi không có ả!" Có thể thấy được chuyện nghiêm trọng đến trình độ nào, đạo diễn Tào Hâm buồn bực tức giận cũng không kém Tiêu Toa.
Vốn là, làm đạo diễn mới nổi tiếng, Ân Kỳ đối với hắn ký thác kỳ vọng khá cao, vì thế đầu tư cho hắn, kịch bản để mặc hắn chỉnh sửa, tổ đạo diễn, chụp ảnh, ánh sáng, trang trí đều là tổ tốt nhất, tất cả sắp xếp toàn bộ, bộ phim 《 Một đời một kiếp 》 này Ân Kỳ thậm chí không tính kiếm tiền, để cho hắn và các diễn viên cố gắng có giải thưởng sẽ có một đống người đầu tư vào... hắn thiếu chút nữa đã làm hỏng!
"Cô, cô vừa mới nói, cô muốn dùng thế thân? Nhưng mà..." Tào Hâm nhìn Tiêu Toa, hơi khó xử.
"Cái gì nhưng mà? Dựa vào cái gì mà tôi phải nhường ả? Ả chụp hình với tôi không có hứng thú, tôi cùng chụp với ả cũng không có cảm giác gì đâu, chỉ chụp sau lưng, đến lúc đó cắt nối biên tập lại là được rồi!" Tiêu Toa hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cao ngạo bất tuân.
"Vivian, tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu được, nhưng bây giờ lập tức kêu chúng tôi đi tìm thế thân, không khỏi có chút khó khắn." đạo diễn cau mày nói.
"A! Đừng nói tôi không vì tổ quay phim mà lo lắng, thế thân của Trương Tuệ Minh, tôi đã tìm được rồi. Tiểu Diễm!"
Nghe một tiếng của Tiêu Toa, Tiêu Diễm gật gật đầu, dẫn ra một nữ nhân trẻ tuổi thân hình có vài phần tương tự với chị.
Tổ đạo diễn hai mặt nhìn nhau, nhưng nữ đạo diễn trung niên đã mở miệng, "Cô làm như vậy. . . Sẽ làm Tuệ Minh rất khó xử."
"Ha! Làm cho ả khó xử? Tôi đã nể mặt ả lắm rồi! Sau khi ả vũ nhục tôi như vậy, tôi không kêu Ân Kỳ đóng băng ả là đã rất khoan dung rồi!" Tiêu Toa khó nén tức giận nói.
Hoàng Vân Anh đi theo phía sau chị vừa mới tiến vào trường quay liền nghe thấy.
Đóng băng Trương Tuệ Minh?
Hoàng Vân Anh có chút lo lắng nhìn chị đang đi phía trước, lại phát hiện chị đã quay đầu vẻ mặt hứng thú nhìn cô.
"Lo lắng cho tôi?" Nữ nhân tự kỷ thấp giọng hỏi lần thứ hai.
". . ." Hoàng Vân Anh không đáp. Đã thấy qua thực lực của chị cùng với thái độ cố chấp trong sự nghiệp, cô thật sự không hy vọng nhìn thấy chị cố gắng như vậy lại vì bản thân không có hậu thuẫn mà dễ dàng bị nghiền nát. Nhưng chị có thể đừng dùng giọng điệu đáng đánh đòn này để hỏi không? Hoàng Vân Anh bất đắc dĩ méo méo miệng.
Trương Tuệ Minh nhẹ nhàng cười cười, nâng tay dịu dàng vỗ vỗ đầu cô. Động tác giống như đang dỗ con nít giận dỗi không vui làm Hoàng Vân Anh trừng mắt nhìn chị, chị bởi vì vậy mà cười đến vui vẻ.
"Tuệ Minh. . . cậu, đến đây một chút." Nữ đạo diễn trung niên hô.
Lúc này Hoàng Vân Anh mới phát hiện bọn họ đã trở thành tiêu điểm mọi người chú ý, may mà chị rời đi cũng mang theo ánh mắt của mọi người, chứng sợ hãi chưa kịp phát tác đã mất đi điều kiện kích thích .
Thật ra, một người bình thường ở cuộc sống hằng ngày cơ hội bị mọi người nhìn chằm chằm cũng không nhiều, mọi người đều bề bộn nhiều việc, ai lại nhàn nhã để ý người khác chứ? Trừ khi mình làm chuyện gì khác người. Mà cô, đã sớm học tốt bốn chữ ── không được nổi tiếng. Đừng tìm việc vào người, cũng. . . cố gắng làm cho mọi chuyện đừng tìm tới bản thân.
Cảm giác được tầm mắt, Hoàng Vân Anh đi qua nhìn ── Tiêu Diễm, Tiêu Diễm vừa thấy cô nhìn lại cô ta, rất nhanh dời ánh mắt đi.
Tiêu Diễm nuốt nuốt nước miếng. Cô đã tra qua, điện thoại di động kia ── thật sự là vật phẩm trang sức di động xa xỉ của Phạm Anh Triết thiết kế, lục soát trên Internet cũng không thấy bản nhái, vì thế, vì thế cái di động của cô gái đến từ nông thôn kia là thật... thật sự có giá trên trời là năm vạn chín! Hơn nữa nghe nói Hoàng Vân Anh chỉ tạm làm trợ lý một tuần mà thôi... bộ dáng khá bình thường, chắc là không phải bà hai, tình nhân gì đâu, vì thế... Tiêu Diễm cảm thấy khát nước, vì thế cô gái này có thể là con gái của kẻ có tiền nào đó đến trường quay để chơi đùa hay không???
Nhịn không được nhìn xung quanh, nghe nói thiên kim tiểu thư ra khỏi cửa đều có bảo vệ âm thầm đi theo, hôm nay cô đánh người, có thể hay không bị... Tiêu Diễm càng nghĩ càng sợ hãi, lui vài bước về phía sau. Tương Tinh Tinh bên cạnh Tiêu Diễm thấy thế rất kỳ quái, nghi hoặc nhìn Tiêu Diễm vài lần, thấy biểu cảm sợ hãi của cô ta khác với ban ngày một trời một vực, rất khó hiểu nhưng không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.
"Thế thân?" Trương Tuệ Minh liếc diễn viên thế thân Tiêu Toa tìm đến, không có chút phản đối còn thản nhiên cười cười, "Như vậy cũng tốt."
"Nhưng mà ── hiện tại đang cần quay gấp, trong nửa tiếng biết đi nơi nào tìm nữ diễn viên thế thân thích hợp đây, hơn nữa... cho dù tìm được, cùng với cậu khớp lời thoại cũng là một vấn đề." Nữ đạo diễn lo âu nói.
Tiêu Toa ngồi ở một bên mắt lạnh nhìn, cô muốn thấy Trương Tuệ Minh bối rối, muốn tổ quay phim biết, cô rất phối hợp, liên lụy đến tổ quay phim, kéo dài thời gian quay, hành động không tốt là chị, không phải Tiêu Toa cô! Cô muốn chị tự bản thân đến cầu xin cô, xin cô cùng chị quay tiếp!
"Không, vừa mới nãy, tôi đã chọn được người thích hợp, hơn nữa cô ấy còn ở đây." Trương Tuệ Minh mỉm cười tự tin, tươi cười đẹp đẽ, đủ để đập tan hết nghi ngờ của mọi người, quét dọn tất cả sương mù còn bao phủ trong lòng mọi người trong tổ quay phim!
"Biết cậu còn có chiêu sau mà!" Nữ đạo diễn trung niên mặc kệ Tiêu Toa đang ở đây, cười khen ngợi.