Lần thứ hai, lần thứ hai!
Kêu tôi đưa nữ nhân đến cho cô ta! Khi nào thì Quý Tiết chị giống như tú bà vậy? Sao trước kia chị không phát hiện Ân Nhi cầm thú như thế chứ?
Quý Tiết một bên lái xe, một bên oán thầm bạn bè. Đợi cho đến bãi đỗ xe dưới đất của công ty, chị mới phát hiện bản thân rất buồn bực ──tại sao chị lại thật sự nghe lời Ân Nhi đem người đưa đến a!
Chị còn chưa có chạm vào! Chị đã nhịn suốt một tuần! Mẹ nó!
Bất mãn trừng mắt nhìn Hoàng Vân Anh, trừng đến mức cô vô tội cúi đầu nhìn ngón tay. Nhìn thấy dáng vẻ vô tội im lặng của cô, trái tim Quý Tiết đang đập náo loạn cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Ôm lấy người cô, hôn cắn đôi môi kiều diễm của cô một phen, chị mới mở cửa xe, dẫn cô lên lầu.
Nguyễn Ân Nhi đang họp.
Quý Tiết ngồi ở trên ghế làm việc của Ân Nhi, nhàm chán xoay vòng vòng, sau một lúc lâu, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Hoàng Vân Anh.
"Vì sao lại... Từ chối Tuệ Minh?" Quý Tiết khó hiểu hỏi. Tuy rằng Trương chủ quặng mỏ tính tình táo bạo, nhưng đối với nữ nhân luôn luôn hào phóng, gia thế bề ngoài thanh danh sự nghiệp, mọi thứ đều tốt, chị thật sự không nghĩ ra vì sao cô lại từ chối Trương Tuệ Minh.
"Vì sao... tôi phải đồng ý?" Cô cũng không muốn cùng Quý Tiết dây dưa những vấn đề này, nhưng chị làm sao luôn muốn hỏi vậy.
"... Những gì nữ nhân muốn, hầu như Tuệ Minh đều có thể cho, vì sao cô ── "
"Quý tỷ tỷ" Hoàng Vân Anh cắt ngang lời nói của Quý Tiết, "... Đỗ Vi tiểu thư không phải cũng không đồng ý Tần tỷ tỷ sao? Chị có hỏi qua vì sao chưa?"
"Cô ta không giống vậy! Cái cô gái kia là lòng tham không đủ, cô ──" Quý Tiết bỗng nhiên giật mình, "Mục tiêu của cô là Ân Nhi?"
Hoàng Vân Anh thật sự không muốn nhìn Quý Tiết, sức tưởng tượng của chị sao lại phong phú như vậy chứ?
Nhưng lúc này Quý Tiết lại nghĩ rốt cuộc bản thân cũng tìm được chân tướng rồi ── chị đã nói rồi, một cô gái sao lại vì không có khả năng bồi thường hợp đồng mười vạn mà im lặng thừa nhận mấy nữ nhân các chị đùa bỡn, một cô gái bình thường sao lại có khả năng đối mặt với thổ lộ của Trương Tuệ Minh mà vẫn không cảm động, còn có thể làm cho Đình Hy người đã duyệt qua vô số cô gái mê luyến thân thể của chị!
Thì ra... tâm tư của cô so với Đỗ Vi còn sâu hơn mấy lần!
Phát hiện này, làm cho chị cực kì khó chịu.
"Ân Nhi sẽ không thích nữ nhân như cô đâu, cô không cần phí tâm nữa." Một tia tức giận nổi lên trong đôi mắt phong lưu của Quý Tiết.
"..." Liếc mắt nhìn Quý Tiết, Hoàng Vân Anh nhắm mắt lại tạm thời im lặng. Giữa trưa không có nghỉ ngơi, hiện tại có chút mệt mỏi.
Quý Tiết thấy cô hoàn toàn không nhìn mình, một cơn lửa giận chậm rãi từ giữa hai chân tăng lên.
"Lại đây." Quý Tiết lạnh lùng nói.
Hoàng Vân Anh mở mắt ra, trái tim bình tĩnh không gợn sóng. Đứng lên đi đến trước bàn làm việc, giống như một con rối gỗ nghe lời.
Quý Tiết hơi hơi đẩy bàn, kéo sô pha với bàn ra một khoảng cách. Vỗ vỗ mặt bàn sạch sẽ, "Tự cởi quần áo, ngồi lên trên."
Nhìn thấy Hoàng Vân Anh do dự một lát liền ngoan ngoãn cởi quần áo, trần trụi ngồi vào trước mặt chị, một chút khoáı cảm khác thường chảy qua thể xác và tinh thần của chị.
Chị không muốn chơi đùa như thế .
Chị là một tình nhân dịu dàng, đối với bạn giường cho tới bây giờ chính là dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, mệnh lệnh thô bạo đơn giản như thế... đây là lần đầu tiên.
"Mở chân ra."
"Chân để ở trên bàn, một chân mở ra!"
Hô hấp dần dần dồn dập, Quý Tiết không chớp mắt nhìn động tác giãy dụa thẹn thùng nhưng vẫn nghe lời của cô. Đây là hình ảnh có lực dụ hoặc nhất chị từng thấy qua.
Chân đạp một cái, để cho ghế dựa trượt đến bên cạnh bàn, chị liền ── đón nhận hoa viên trắng mịn bị bắt phải bại lộ của cô. Cho dù là giương chân ngồi ở trên bàn lớn thành hình chữ M, mị thịt ở hoa viên vẫn dính sát vào nhau như cũ, bảo vệ miệng hoa thần bí.
Nâng tay nhẹ phủ khắp cây cối mềm mại thưa thớt trên hoa viên, ngón giữa dọc theo khe hở hẹp nặng nề mà ấn xuống phía dưới ── thịt cánh hoa đóng mở càng nhanh hơn.
Dưới thân Quý Tiết nóng lên, giống như đang bị hai cánh hoa kẹp chặt, hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra thịt viên mềm màu mỡ, lộ ra hạch hoa hồng nhạt nhỏ xinh. Quý Tiết mê muội nhìn trong chốc lát, cúi người xuống, đôi môi hướng về phía hai đầu ngón tay ──
Hoàng Vân Anh giựt mình lùi về sau.
Quý Tiết chậm rãi giương mắt nhìn cô một cái, cái liếc mắt kia có hương vị tà mị nói không nên lời, còn mang theo một chút dụ hoặc một chút cảnh cáo.
Hoàng Vân Anh nhận lệnh nhắm mắt lại, đưa mông trở về vị trí cũ, cũng như đem dưới thân... đưa đến bên cạnh cái miệng của chị.
Khi đầu lưỡi ấm áp mềm dẻo lại ẩm ướt trượt liếm trên hoa hạch mẫn cảm cả người cô như bị điện giật run rẩy, trong nháy mắt căng thẳng.
Đầu lưỡi của chị không nhanh không chậm vòng quanh hoa huyệt phác hoạ, thường dùng sức mút vào một chút phát ra âm thanh nhấm nháp mỹ thực thích ý. Khoáı cảm ngọt ngào làm cho toàn bộ thân thể của cô cũng mềm xuống, nhiệt lượng từ bụng truyền khắp toàn thân, giống như ngâm mình trong nước ấm.
Giống như thiếu cái gì đó... Quý Tiết hoảng hốt, lập tức nâng tay chạm vào miệng Hoàng Vân Anh.
Trái tim co rút đau đớn, cô gái này! Chị chỉ nhất thời lỡ miệng, cô vẫn phải quật cường như thế sao? Đầu lưỡi chỉ dùng để cho răng nanh cắn sao?
"Cô còn cắn nữa, tôi liền làm cô ngay cửa ban công!" Quý Tiết khắc chế không được tính tình nảy sinh ác độc! Người thứ nhất buộc chị khi làm tình cũng phát hoả là cô, người thứ hai vẫn là cô!
Hoàng Vân Anh nhìn xuống đôi mắt tức giận thịnh nộ của chị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút nào khuất phục.
"..." Quý Tiết buông tay ra, trong con ngươi tức giận không giảm nhìn chằm chằm cô. Động tác phóng đãng không kiềm chế được cởi bỏ hai cái nút áo trước ngực, làm cho phần ngực khêu gợi hở ra, tiếp tục, nhẹ cởi thắt lưng, lấy ra hung khí thẳng đứng hiên ngang để ở trước miệng huyệt.
"Không muốn kêu ra tiếng phải không?" Quý Tiết nhẹ khẩy một bên khóe miệng, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn quật cường của cô, cánh tay ôm lấy vòng eo, đem cô ôm đến trên bàn, nửa mông đặt trên bàn, rồi mới ── hung hăng đâm vào!