[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Trên NG tuy rằng đa số đều là hacker đứng đầu trên Internet, nhưng mà công việc ở đời thực cũng rất nhiều ngành nghề, khá nhiều người thậm chí còn không đụng đến máy tính. Rất nhiều tình cảm con người đều đến từ Internet, nhưng ở trên mạng mọi người vẫn rất ăn ý không đề cập tới thân phận chân thật của nhau.

Hỏi mọi người có việc gì làm hay không, thật ra cô cũng chỉ thuận miệng mà thôi, thấy mọi người vui vẻ như vậy, Hoàng Vân Anh cũng mỉm cười nhìn từng câu liên tục nhảy ra trên màn hình. Lúc trước khi bị Linh Vũ kéo vào NG, cô ở trên mạng sẽ không nói gì hết, cô cũng không hỏi cái gì, chính là không muốn, cho đến khi bị Linh Vũ lôi kéo cùng ca hát... thế giới im lặng âm u của cô vì có Linh Vũ mà mở ra vô số cánh cửa, làm cho cô sung sướng thỏa mãn vượt qua thời gian 4 năm đại học, làm cho cô có thêm dũng cảm để đối diện với tương lai. Gặp được Linh Vũ, là may mắn lớn nhất trong đời này của cô.
Vui Vẻ: Gạo Na San, tôi out trước! Mọi người đừng ngủ muộn quá nha!

Quy Quy: Đợi chút! Vui vẻ muội muội ngày mai có đến nữa không?

Vui Vẻ: Không chắc lắm, Quy tỷ có việc gì sao?

Quy Quy: Em rất am hiểu phân tích mật mã mà, hôm qua Đại tỷ còn nói muốn nhờ em kiêm chức, tối mai em lên mạng nói không chừng có thể gặp được Đại tỷ đó.

Mèo lười không ngủ gật: Đại tỷ hôm qua có login sao? Sao tôi lại không biết?

Mầm đậu đỏ: . . .

Kẹo da trâu: . . .

Mèo lười không ngủ gật: A! Có có có! Có nói có nói! Ngày mai Vui Vẻ nhất định phải lên nha!

Vui Vẻ: Kỹ thuật của tôi... có thể giúp V sao?

Mèo lười không ngủ gật: Vui Vẻ muội muội, tự tin lên, kỹ thuật phá giải mật mã của em là Đại tỷ đích thân truyền lại, hơn nữa trực giác của em nghịch thiên, nếu bên ngoài có người biết em quái thai như thế, không tức chết cũng nổi điên!
Quy Quy: Mèo, cậu nói quá nhiều.

Mèo lười không ngủ gật: . . . Mình chỉ cảm thấy lãng phí thiên phú của Vui Vẻ muội muội mà thôi. Mình tin tưởng Vui Vẻ muội muội, cũng tin tưởng ánh mắt của Đại tỷ

Vui Vẻ: . . . Mèo tỷ đang nói cái gì? Tôi có chút không hiểu.

Quy Quy: Mèo, cậu đối với quyết định của Đại tỷ không chịu chấp nhận?

Mèo lười không ngủ gật: Không, mình chỉ cảm thấy người nào có thiên phú cũng đều có ý nghĩa riêng, không nên lãng phí nó. Chúng ta nên tạo cơ hội để giúp người khác thi triển thiên phú mà không phải đi hạn chế bỏ qua nó.

Mầm đậu đỏ: Heo.

Kẹo da trâu: Đồ con lợn.

Quy Quy: Đại tỷ không muốn Vui Vẻ bị cuốn vào thế giới hacker biết không?

HHoàng Vân Anh nhìn màn hình, trong lòng cảm kích mọi người trong NG. Mèo lười và Quy Quy tranh chấp cũng là vì muốn tốt cho cô. Liên quan đến việc Quy Quy nói V không muốn cô xâm nhập sâu vào thế giới hacker, cô có biết, bởi vì V đã từng nói với cô ── bọn họ là một đám người lách luật, vì thế nhất định phải phiêu lưu, sinh hoạt tại thế giới màu xám nhưng chị hy vọng cô có thể thản nhiên vui vẻ sống dưới ánh mặt trời.
V. . . Vẫn luôn dịu dàng như vậy.

Rời khỏi diễn đàn tán gẫu, lật xem lại những tin nhắn với V ba năm nay, càng xem, cô càng không nhịn được cười ra nước mắt. Lần đầu tiên lúc nhận được tin nhắn của V, cô rất không muốn, nên giọng điệu lạnh lùng xa cách, dần dần vì chị mà hát, nhờ chị dạy kỹ thuật phân tích mật mã, thoải mái mà vui đùa, thoắc cái đã ba năm trôi qua... mà V, từ ngày đầu cho đến giờ vẫn dịu dàng, kiên nhẫn, rất quan tâm đến cô, bởi vì cô thấy cũng thành thói quen, bây giờ xem lại mới thấy nhiều tin nhắn như vậy ──

V. . .

Hoàng Vân Anh bắt đầu có chút sợ hãi, sợ hãi bản thân tham luyến dịu dàng của V, sợ hãi bản thân sẽ sinh ra hy vọng xa vời. Thế là, buổi chiều ngày hôm sau, cô vội vàng để lại cho V một tin nhắn đã out, buổi tối cũng không đúng hẹn lên NG.
Ngày 1 tháng 9.

Hai ngày ở trên mạng tìm thêm việc, nếu không phải là việc cô không làm được thì là việc không sắp xếp được thời gian, công việc mà cô thích hợp thì tiền cũng quá ít.

Đó là phiên dịch.

Trên trang web chuyên tìm việc có treo thông báo tìm việc hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Vân Anh, tò mò nên cô mở xem công việc cụ thể, còn chưa kịp nhìn kỹ yêu cầu, tiếng chuông di động đã vang lên.

"Anh Anh, chú và dì có khoẻ không? Mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào?" Ngày Hoàng Vân Anh được nghỉ có gọi điện báo cho Linh Vũ nên cô ấy biết cô về nhà.

"Tất cả đều rất tốt, cảm ơn cậu Linh Vũ, cậu thì sao? Vẫn vội vàng như vậy?"

"Tớ không sao, tớ chỉ lo lắng cho cậu, Mèo lười nói cậu đang tìm việc? Cậu thiếu tiền sao?"

". . . Không, chỉ là kiếm thêm chút việc cho bản thân mà thôi, đừng lo lắng, tiền lương ở nhà trọ rất cao."
"Ừ, đại tỷ nói nếu cậu cần, chị ấy có thể giới thiệu cho, tiền lương cũng rất khá."

"Không, không cần. Tớ đã tìm được việc có thể kiêm chức." Hoàng Vân Anh vội vàng từ chối.

"Ah? Thật sự? Làm gì vậy?"

"Đúng, tìm được rồi. . ." Hoàng Vân Anh nhẹ hoảng hốt, ánh mắt đột nhiên nhìn vào màn hình, "Đúng. . . Là phiên dịch cho sách."

Nhìn vào yêu cầu của công việc để nói sơ với Linh Vũ, xem như tạm thời nói dối được một lúc. Chờ khi tắt điện thoại, Hoàng Vân Anh nhìn màn hình ── quyết định thử một chút, cô không muốn nói dối Linh Vũ, nếu nói dối, vậy cô chỉ có thể làm nó trở thành sự thật!

Dựa theo yêu cầu phải dịch một đoạn văn đã được chỉ định, thế mà lại dễ dàng thông qua. Người đăng tuyển cũng rất thành thật, thẳng thắn thừa nhận tiền lương của bọn họ khá thấp, cô rất vừa lòng với chức vụ chuẩn bị tiếp nhận, tuy rằng tiền lương thấp, nhưng số lượng lớn, đến khi toàn bộ sách báo xuất bản, vẫn được không ít tiền.
Hoàng Vân Anh đồng ý, mấy ngày nay cố gắng thêm, chờ đến khi trở về nhà trọ thì ráng tận dụng thời gian nhiều hơn, để lúc rời khỏi nhà trọ, tiền trả quần áo trên người cũng đã đủ, nói không chừng còn có thể dư!

Để làm tốt hai việc, Hoàng Vân Anh quyết định mua một cái điện thoại tốt hơn, còn tra trên mạng xem cửa hàng nào có bán.

Dù sao cũng chỉ là thành phố nhỏ, cửa hàng điện thoại ở đây cũng không nhiều, dạo một chút đã chọn được một cái có giá cả không tệ, Hoàng Vân Anh thanh toán tiền xong liền ngồi chờ chủ cửa hàng kêu con gái đến kho hàng lấy hoá đơn nhận hàng.

"Cô. . ."

Hoàng Vân Anh đang cúi đầu nhìn di động, một giọng nói nghi ngờ ở trước người cô vang lên, làm cô ngẩng đầu nhìn lên.

"Cô là Hoàng Hoan?" Một cô gái trẻ tuổi mặc quần dài màu xanh nhạt kinh ngạc hô, đứng bên cạnh cô ấy còn có một nam nhân cao gầy.
Hoàng Vân Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên nhìn nam nhân cao gầy liếc mắt một cái.

"Tiểu Thiến, con biết cô gái này sao?" Chủ cửa hàng hỏi.

"... Con đương nhiên biết cô ta. Mẹ, nhà chúng ta không bán cho cô ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui