[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Vừa nghe nói là bạn gái Nguyễn Ân Nhi, đám mỹ nữ xung quanh không hẹn mà gặp cùng nhau lộ ra tươi cười ý vị, cô nhà thiết kế kia còn quay đầu nhìn bốn phía xung quanh một chút, vừa thấy một nam nhân trẻ tuổi từ phía sau Nguyễn Ân Nhi đi tới, đôi mắt trang điểm màu khố chứa hứng thú nồng đậm, nhà thiết kế nữ kia gật đầu chào Nguyễn Ân Nhi và Quý Tiết rồi rời đi, mấy cô gái khác cũng liếc mắt nhìn người phía sau chị một cái cũng lần lượt rời đi.

Hoàng Vân Anh nhìn theo ánh mắt của các cô gái ── một nam nhân trẻ tuổi diện mạo nghiêm chỉnh khí khái bưng ly rượu hồng đi tới.

Quý Tiết hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.

Hoàng Vân Anh có chút lo lắng nhìn Quý Tiết, lại nhìn Nguyễn Ân Nhi đang cúi đầu uống rượu, phản xạ túm tay áo của Quý Tiết.
"..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt dần của cô, Quý Tiết cố gắng bỏ qua thương tiếc ở đáy lòng. Chị phải để cô hoàn toàn hết hy vọng với Ân Nhi! Cúi người nói nhỏ bên tai khéo léo của cô, "Đi đi, bây giờ em, không phải nữ giúp việc, không phải quản lý nhà trọ, em chính là một cô gái xinh đẹp."

Cô vội vàng lắc đầu. Cô không nghĩ chị nói thật! Thật sự 'giúp' cô chế tạo cơ hội theo đuổi Nguyễn Ân Nhi? Trời ạ!

Quý Tiết thấy thế không nói gì nữa, một tay nắm lấy khuỷu tay cô, xoay một vòng, cô đã bị đẩy nhẹ nhàng vào lòng Nguyễn Ân Nhi.

Mỹ nhân tựa vào trong lòng, Nguyễn Ân Nhi cũng rất thương hương tiếc ngọc, thuận thế liền ôm lấy eo nhỏ của cô. Tóc đen của chị được vuốt chỉnh tề ra phía sau, lộ ra cái trán no đủ xinh đẹp của chị, đôi mắt thâm thuý sau mắt kính buông xuống, nhìn chằm chằm dấu hôn màu hồng sau gáy cô.
"Hi! Bạn học cũ, thật lâu chưa gặp cậu ở trên các bữa tiệc như thế này rồi, gần đây bận rất nhiều việc sao? Nghe nói tiểu hoa đán của Ân Kỳ gần đây không được tốt?"

Nhiệt tình tiếp đón, chân thành ân cần thăm hỏi, thân thiết hỏi, mới nghe như vậy, còn tưởng nam nhân trẻ tuổi này là bạn tốt nhiều năm của chị chứ, nhưng ── ai cũng biết gần đây Tiêu Toa không phải 'tốt' bình thường đâu!

Cho dù dựa sát thân thể về phía chị để tránh né ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn đến, cô vẫn có thể tinh tường cảm nhận được máu trong cơ thể bởi vì sợ hãi mà kích động hỗn loạn.

"Vị tiểu thư này là?" Cũng không thèm để ý Nguyễn Ân Nhi không thèm nhìn hắn, nam nhân trẻ tuổi vẫn còn cười hỏi Hoàng Vân Anh.

Cô cũng không ngẩng đầu lên, gắt gao nắm chặt ly rượu cốc tai chưa uống một giọt, dùng hết toàn bộ sức lực khống chế nội tâm sợ hãi lo âu.
"..." Phạm Tư Nghị tươi cười không dứt, đáy mắt lại lướt qua một tia ngầm tính toán. Vậy mà không nhìn hắn chút nào? "Ngại quá, quên chưa tự giới thiệu, tôi là ── "

"Nguyễn tỷ tỷ, tôi, tôi muốn đi trang điểm lại một chút."

Nguyễn Ân Nhi gợi lên một chút tươi cười, thu hồi cánh tay bên hông cô.


"Để tôi dẫn đường cho tiểu thư." Trên mặt Phạm Tư Nghị cứng ngắc chợt loé lên, lập tức tươi cười dừng lại trước người cô.

"Không cần." Hoàng Vân Anh mặt nhăn mày nhíu, vừa nói xong đã tính đi vòng qua bên cạnh hắn.

"Muốn." Giọng nói Phạm Tư Nghị cứng rắn, cánh tay dài vươn ra, đã đem cô ôm vào trước ngực, vừa thấy cảnh xuân đẹp đẽ ở sau lưng cô, còn dùng một loại ánh mắt nam nhân đều hiểu nhìn Nguyễn Ân Nhi. "Bạn gái của bạn học cũ, Phạm mỗ đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt."

Hoàng Vân Anh kinh ngạc nhìn xem cánh tay bên hông của bản thân, đẩy mạnh Phạm Tư Nghị ra, rượu cốc tai trong tay xoay một vòng hắt hết lên gương mặt đẹp đẽ của hắn chảy xuống trước ngực ──

Đại sảnh đột nhiên im lặng lại.

Cô gái này là ai?

Cô gái này xong đời rồi!

Cô gái này có thân phận gì? Lại có gan như thế?

Thái tử Phạm gia sẽ không bỏ qua cho cô!

Cô gái đáng thương!

Vô số ánh mắt thương hại xen lẫn vui sướng khi người gặp hoạ như ngàn vạn mũi tên bắn về phía cô, giống như nhìn một con thỏ bị lọt vào ổ sói.

Phạm Tư Nghị, đời thứ 3 kết hợp của giới quân- chính, một không nhập ngũ hai không theo chính trị, sống chết phải vào giới giải trí còn thành công đến vui vẻ như vậy, bình thường cũng coi như là chính nhân quân tử, cũng không có tật xấu gì hết, nhưng một khi gặp Nguyễn Ân Nhi... Giống như một người bạn bên cạnh Phạm Tư Nghị nói, Phạm Tư Nghị hận không thể ăn luôn Nguyễn Ân Nhi, chỉ có thể tìm cơ hội ghê tởm chị, ví dụ như: chỉ cần là bạn gái Nguyễn Ân Nhi mang tới, hắn sẽ dùng mọi cách để đưa người lên giường!

Mà Nguyễn Ân Nhi đối với các cô gái bên cạnh cũng không nói gì ── chị không để ý tới. Cho dù bạn gái của chị chọc giận Phạm Tư Nghị, chị nhất định sẽ không cứu ──

Mọi người thấy hoa mắt, nháy mắt nín thở.


Bọn họ thấy được cái gì? Nguyễn Ân Nhi bắt lấy cánh tay của Phạm Tư Nghị đang muốn đánh cô gái kia?

"Hừ! Thì ra cũng có lúc cậu biết thương hương tiếc ngọc!" Phạm Tư Nghị phẫn hận nhìn chăm chú chị. "Tôi chờ đợi ngày này đã thật lâu, năm đó sỉ nhục cậu đối với tôi, chắc chắn tôi sẽ trả gấp bội!"

"... Chuyện gì?" Nguyễn Ân Nhi lạnh nhạt.

"Cậu, Cậu! Đừng giả bộ với tôi!" Bỏ tay chị ra, Phạm Tư Nghị tức giận.

"Cậu đang nói, là chuyện tôi ngủ với mối tình đầu của cậu sao?" Nguyễn Ân Nhi quay về phía cô, nhẹ vuốt mái tóc rối loạn của cô.
Phạm Tư Nghị xanh mặt liếc mắt nhìn mọi người chung quanh như bừng tỉnh, đối với chị căm hận đến tột đỉnh! Cô gái duy nhất hắn yêu, cô gái hắn từng trăm đắng nghìn cay mới theo đuổi được, cô gái hắn chuẩn bị cầu hôn ở vũ hội tốt nghiệp, đêm trước tốt nghiệp đã ngủ với Nguyễn Ân Nhi!

Nhìn một đôi nữ nữ trước mặt, nội tâm Phạm Tư Nghị không cam lòng như bị đốt nóng, "Hừ... tôi sẽ không quên đi như vậy đâu. Người cậu muốn bảo vệ, tôi nhất định sẽ động vào!"

"Có thể." Nguyễn Ân Nhi mỉm cười, khuôn mặt thanh tú nhìn không ra vẻ tức giận, "Cậu động vào cô ấy, tôi sẽ động cậu."

Tử thần mỉm cười... Xuất hiện, xuất hiện rồi! Một vài nhân viên cấp cao của Ân Kỳ giờ phút này vừa thấy Nguyễn Ân Nhi tươi cười đều sợ hãi, tuy rằng mọi người không biết điều khủng khiếp phía sau nụ cười của chị, nhưng cũng đều nghe thấy giọng nói uy hϊếp phát ra từ chị!
Nguyễn Ân Nhi vì một cô gái mà giương cung bạt kiếm với Phạm Tư Nghị!

Mọi người không dám tin nháy mắt mấy cái, tối nay ai cũng không thể tin nhìn cô gái trước mặt chính là cô gái Quý Tiết tự tay đưa đến cho Nguyễn Ân Nhi!

Ân Nhi chị... Chẳng lẽ chị cũng... Không, làm sao có khả năng!

Khi mọi người đang chờ xem náo nhiệt, chủ nhân của buổi tiệc tối cuối cùng cũng đi ra mời mọi người ngồi vào vị trí, chờ lực chú ý của mọi người trở lại từ trung tâm gió lốc, nơi đó chỉ còn lại một mình Nguyễn Ân Nhi, giống như tất cả những gì mới xảy ra chỉ là bọn họ nhìn nhầm.

Quý Tiết nắm tay Hoàng Vân Anh bước đi vào khu vực bãi đỗ xe, cả người nôn nóng không kiên nhẫn.


Hoàng Vân Anh khẽ nhíu mày, dùng sức muốn rút tay bị chị nắm chặt muốn nát về, ai ngờ Quý Tiết lại càng nắm càng chặt ──
"A..." Hoàng Vân Anh nhịn không được nhẹ giọng hô đau.

Quý Tiết cuối cùng cũng dừng bước lại, nhìn cô một lát, đột nhiên từng bước tiến đến ôm lấy vòng eo của cô hôn mạnh lên môi cô, cắn nuốt xâm lược như phát tiết.

"A..." Đau, đau!

Cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi, Quý Tiết mới buông cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng dính máu tươi càng thêm chói mắt chọc người, một cảm giác xúc động mãnh liệt nảy lên trong lòng chị, "Tôi cưới em! Buông tha cho Ân Nhi đi!"

"... Chị điên rồi!" Hoàng Vân Anh nhẹ liếm vết thương trên môi.

"Cho dù Ân Nhi có hứng thú đối với em, nàng cũng không thể cưới em được! Không phải em nói muốn tìm một người yêu em sao, có thể kết hôn với em sao? Tôi sẽ cưới em!"

"..." Hoàng Vân Anh nhìn nữ nhân kích động trước mắt, lần đầu tiên bị người khác cầu hôn, không thể phủ nhận trong nháy mắt cô có chút cảm động, nhưng ── "Chị đã uống rượu."
"Em có phải sợ tôi uống say nói đùa ngày mai sẽ quên hết không? Ngày mai tôi đưa em đi đăng ký, sau này trở đi, quên Ân Nhi đi được không!"

Tiếng gào mãnh liệt, mệnh lệnh bá đạo, như tiếng sấm điếc tai đánh vào hai tai Hoàng Vân Anh, thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, tay phải bị chị nắm lại sưng lên một lần nữa, vết thương trên trán vẫn ẩn ẩn đau đớn, tầng tầng kích thích cộng lại, cuối cùng làm Hoàng Vân Anh bộc phát tất cả áp lực đã đè nén bấy lâu.

"Chị nghĩ chị là ai? Chị muốn kết hôn, tôi phải mang ơn gả đi sao? Chị kêu tôi quên ai, tôi phải ngoan ngoãn nghe lời quên đi sao? Gả cho chị, trừ đau khổ chị còn có thể cho tôi cái gì nữa? Chị dựa vào cái gì muốn tôi gả cho chị!"

"... Chỉ dựa vào việc tôi đã yêu em, một cô gái dâm đãng không biết phân biệt!"
"..." Hoàng Vân Anh gắt gao cắn răng, đè nén lời nói đang muốn thốt ra, bước đi về phía chiếc Lamborghini của Quý Tiết.

"Em còn muốn gì nữa?" Thân hình Quý Tiết dừng một chút, lập tức đuổi theo giữ chặt cánh tay của cô. "Tiền tài, địa vị, danh phận còn có tình yêu, tất cả tôi đều có thể cho em, em còn muốn gì nữa? Ngôi sao? Mặt trăng? Mẹ nó em nói chuyện đi chứ!"

Nắm chặt bàn tay lại, buông ra, rồi lại nắm chặt, lại buông ra, tức giận vẫn còn ở ngay lồng ngực, Hoàng Vân Anh cười khổ một tiếng, "Tôi thích cái gì nhất? Ghét cái gì nhất? Sợ cái gì nhất? Muốn cái gì nhất? Xem trọng cái gì nhất?"

Quý Tiết há mồm, vừa định trả lời, trong lòng đột nhiên giật mình một cái.

"Chị nói chị yêu tôi, chị yêu tôi cái gì? Từ đầu đến cuối, chị có thử tìm hiểu tôi không? Trước khi làm gì đối với tôi, chị có nghĩ đến cảm giác của tôi chưa, tâm trạng của tôi chưa? Có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Lo lắng đến tình cảnh của tôi chưa?" Hoàng Vân Anh giơ tay phải sưng đỏ lên, "Chưa từng có, những gì chị làm, tất cả đều là chị nghĩ, chị muốn, chị cảm thấy... Theo tôi, chị đang coi tôi như là một cái thẻ trò chơi, một con rối! Nếu như đây là yêu mà chị nói, như vậy thật có lỗi, tôi không cần. Tôi muốn nữ nhân, có thể không có tiền tài, địa vị, thậm chí đến hôn nhân tôi cũng không cần, nhưng ... Nàng nhất định là một người khi tức giận cũng không đành lòng tổn thương đến tôi."


"..."

Hoàng Vân Anh lại đẩy tay chị ra, đi đến trước cửa Lamborghini, chờ chị mở khóa.

Quý Tiết đứng tại chỗ một hồi lâu, máy móc mở khóa.

Đang lúc Quý Tiết muốn mở cửa xe, cô lại lấy chìa khóa từ trong tay chị, tự mình ngồi vào ghế lái.

Sau một lúc lâu, cô không khởi động xe, Quý Tiết cũng không có động tác gì.

Hoàng Vân Anh: "Lên xe."

Cuối cùng Quý Tiết cũng vòng qua bên kia rồi lên xe, chậm rãi quay đầu nhìn bàn tay đang nắm lái của cô.

"... Tôi nghĩ, em chuẩn bị đi một mình."

Cô tức giận trừng mắt nhìn chị một cái, "Uống rượu say không được lái xe!"

Quý Tiết có chút mệt mỏi đỡ trán.

"Dây an toàn!" Thấy Quý Tiết không nhúc nhích, Hoàng Vân Anh vừa cẩn thận nhìn chị, lại phát hiện vai chị lại run nhè nhẹ!

Không, không phải đâu... Cô, vừa nãy cô nói rất quá đáng sao? Hình như, đúng là, có điểm... thực ra chị cũng giúp cô không ít, ví dụ như tài liệu này, ý kiến này...
"Tôi... là..."

"A... Ha ha... A ha ha ha ha ha..."

Hoàng Vân Anh rất muốn tông cửa xông ra.

Quý Tiết phút chốc lại bắt nạt thân thể của cô, mũi chạm mũi, trán kề vào trán của cô, trên đôi môi bị thương của cô hôn xuống một cái như chuồn chuồn lướt nước.

"Chị có thể xin, bắt đầu lại một lần nữa được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận