[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Qua hai lần, Hoàng Vân Anh mềm nhũn dựa vào trên người Nguyễn Ân Nhi, da thịt tiếp xúc nóng bỏng không thôi, cô vừa định chuyển động thân thể, chị đã vỗ một cái không nặng không nhẹ vào kiều mông co dãn mười phần của cô, âm thanh thanh thúy vang lên làm cô đỏ bừng cả hai má, cô đành phải tiếp tục nằm trên ngực của chị, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ chậm rãi của chị.

Cô sợ chị. Sợ không thể chống lại chị, sợ chị yêu cầu vô độ, sợ mọi thủ đoạn của chị, rất nhiều lúc, một ánh mắt của chị cũng có thể làm cô ngoan ngoãn bỏ đi ý thức phản kháng của bản thân. Nhưng mà, tiếng tim đập của chị lại làm cho cô cảm thấy... rất an tâm.

Có đệm thịt mềm mại bên dưới, Hoàng Vân Anh nằm úp xuống chậm rãi ngủ mất.
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nằm ngủ không chút phòng bị nào trong lòng mình, Nguyễn Ân Nhi kéo chăn che lên trên người cả hai, chậm rãi nhắm mắt.

Hoàng Vân Anh tỉnh lại, phát hiện cô vậy mà đã ngủ quên suốt 4 tiếng, Nguyễn Ân Nhi cũng phá lệ không tận dụng thời gian để làm việc mà lại ngồi bên cạnh cô tựa vào đầu giường xem tivi.

Mà tivi... lại không có tiếng? Bởi vì cô sao?

Cô không dám hỏi, đứng dậy xuống lầu giúp dì Vương chuẩn bị bữa tối. Lúc nhìn thấy dì Vương, cô có chút xấu hổ, ai ngờ dì Vương lại thoải mái vỗ vai cô, dáng vẻ như 'Cái gì cũng không cần giải thích, dì hiểu được'.
1

Trước bữa tối, Quý Tiết, Tần Mạn Ân, Đình Hy lần lượt trở về nhà trọ, trước giờ cơm ba người còn cùng nhau thảo luận gì đó, nhưng đa số đều là Quý Tiết và Đình Hy nói, Tần Mạn Ân chỉ thỉnh thoảng mở miệng nói hai chữ ── "Có thể" .
"Vậy quyết định như thế ha, thứ tư tuần sau, ánh mặt trời, biển, bờ cát." Đình Hy nói.


Nghe thấy 'biển', mắt Hoàng Vân Anh sáng lên. Bọn họ muốn đi biển chụp hình ngoại cảnh sao?

"Được, nhưng tuần sau tôi không có thời gian, để cho Kiều Kiều đi với cậu đi." Quý Tiết nói với Tần Mạn Ân.

Tần Mạn Ân tùy tiện đồng ý.

"Anh Anh, có hộ chiếu không?" Đình Hy đột nhiên hỏi.

Hoàng Vân Anh lắc đầu.

"Đưa chứng minh thư cho chị, chị nhờ người đi làm."

"Ừ, hộ chiếu có thể làm dùm được sao?" - "Không, không cần, em cũng không có ra nước ngoài..."

Đình Hy cười cười, "Từ lúc xuất viện đến nay đều rất bận rộn, chị chuẩn bị tuần sau thuận tiện đi nghỉ ngơi một chút, có thể đi cùng với chị được không?"

"Cái này..." Hoàng Vân Anh do dự nhìn Quý Tiết và Tần Mạn Ân.

"Cùng đi đi, cảnh biển khá đẹp." Tần Mạn Ân cũng khẽ cười nói.
Quý Tiết nhíu nhíu mày.

Vừa thấy biểu cảm của Quý Tiết, Hoàng Vân Anh xin lỗi nhìn Đình Hy, "Lần sau được không?"

Nghe vậy, chân mày Đình Hy mang theo mị hoặc khác thường, "Chị hy vọng em ở cùng chị mỗi ngày."

Bùm bùm! Xoảng xoảng!

Dì Vương có biểu tình cứng ngắc nhìn bốn nữ nhân bên cạnh bàn, "Ách... lớn tuổi rồi, trượt tay, trượt tay."


Đêm đó, bởi vì Đình Hy lâu lâu có dịp về nhà trọ sớm như vậy nên Hoàng Vân Anh sau khi mang cơm cho Nguyễn Ân Nhi liền chủ động đi lên lầu 6. Đối với Đình Hy... cô thiếu nợ chị nhiều lắm, cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, tất cả...

Đối với chủ động của cô, Đình Hy cười vẫy tay kêu cô đến bên cạnh, rồi mới ─ đuổi khách.

Quý Tiết sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt ── cô vậy mà lại chủ động đi tìm Đình Hy! Cô chưa bao giờ chủ động đến phòng của chị! Cô đã quên Đình Hy từng thương tổn cô sao? Đình Hy đã cho cô uống thuốc mê gì?
── ngừng.

Cô làm việc tất nhiên sẽ có lý do của cô, chị nghi vấn càng nhiều chỉ có thể chứng minh cô nói đúng, chị hoàn toàn không hiểu cô.

Nhíu nhíu mày, cất lại phương án làm việc trên bàn trà, Quý Tiết đứng lên, "Còn gì không hài lòng thì đi xuống tìm tôi."

Đình Hy một cước đá trên chân bàn, cười mắng, "Cút!"

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Vân Anh vui vẻ đứng ở cửa, mỉm cười vẫy tay tạm biệt Đình Hy, thái độ thân thiết làm cho Quý Tiết chuẩn bị rời nhà nước chua ứa ra, dấm chua đè ép nửa ngày cũng không được nên thấp giọng nói: "Nàng tốt như vậy sao?"

Hoàng Vân Anh suy nghĩ một chút mới hiểu được ý tứ của chị, khóe miệng run rẩy một chút, "Đúng vậy, rất tốt."

Nói xong, cô cũng không để ý Quý Tiết có phản ứng gì, quay đầu trở về phòng bếp.

Cho chị tức chết! Cả đầu chị cũng chỉ có loại chuyện này thôi sao? Ngày hôm qua Đình Hy căn bản không chạm vào cô! Chị cho cô xem tác phẩm gần đây của chị, còn dạy cô rất nhiều kỹ xảo chụp ảnh. Sau đó không biết tại sao hai người lại nói đến chuyện đại học, gợi lên rất nhiều quá khứ của cô...


Sau khi Nguyễn Ân Nhi cũng rời đi, Hoàng Vân Anh bắt đầu liên hệ công ty bảo vệ chuẩn bị tuyển thêm người trông nom cho nhà trọ, nhân viên bảo vệ còn chưa tới, Tần Mạn Ân lại chuẩn bị ra khỏi nhà.

"Hôm nay cũng có việc sao?"

"Không, đi gặp Đỗ Vi." Tần Mạn Ân rất tự nhiên nói cho cô biết.

Hoàng Vân Anh vừa nghe xong trong lòng lại 'ting' một tiếng!

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không, không có gì..." Chắc là không thể nào đâu, dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, Đỗ Vi chắc không đến nỗi chỉ vì một vai diễn mà bán đứng Tần Mạn Ân chứ? Huống chi Tần Mạn Ân lại thông minh như vậy, có chuyện gì không đúng chị sẽ phát hiện đầu tiên! Nhưng nếu như chị mù quáng tín nhiệm lời nói của Đỗ Vi thì sao ── không!

Cô không thể xen vào chuyện của người khác! Không được!

Trong lòng quát to "Không được" "Không thể", nhưng mắt thấy Tần Mạn Ân leo lên chiếc Chevrolet màu cam chạy ra khỏi nhà, mí mắt của cô không ngừng nháy nháy.
Đáng chết! Đem việc tuyển thêm nhân viên bảo vệ tạm thời giao cho dì Vương và chú Ý. Hoàng Vân Anh lái xe chạy ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận