[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

"Tiểu Sửa?"

Tần Mạn Ân dừng lại, nhìn về phía Quý Tiết, "Có thể đưa Hơi Hơi về giúp tôi không?"

"Tần Mạn Ân! Chị có ý gì? Tôi hảo tâm đến thăm chị, chị còn đối xử với tôi như thế?" Vẻ mặt Đỗ Vi giận dữ nói.

Đối diện Đỗ Vi, đôi mắt Tần Mạn Ân cúi xuống, trên khuôn mặt nổi lên chút tươi cười thoát tục. "Hơi Hơi, cậu về trước đi, mình có chuyện... rất quan trọng cần phải làm."

Ánh mắt Đỗ Vi mị mị xinh đẹp diễm lệ, "Quan trọng hơn cả... mình sao?"

"..." Tần Mạn Ân xoay người đối mặt với Đỗ Vi, dáng vẻ độc lập tuyệt đối làm cho trái tim Đỗ Vi có chút khác thường.

"Tiểu Sửa, mình có chút không khỏe, cậu đưa mình đi gặp bác sĩ được không?" Lúc trước chỉ cần cô nói như thế, cho dù chị có chuyện quan trọng cũng sẽ để lại, lần này cũng sẽ không ngoại lệ! Cô tin tưởng như vậy ──
"Có thể chứ?" Tần Mạn Ân quay đầu hỏi Hoàng Vân Anh cách đó không xa đang mê mang.

"A?"

"Tiểu Sửa! Cậu!"

"Cô hy vọng tôi đi cùng với cô ấy không?"

Đối mặt với vấn đề của Tần Mạn Ân, Hoàng Vân Anh nhìn Đỗ Vi mang vẻ mặt phẫn hận nhìn cô ──

"Nếu như tôi nói không muốn, chị sẽ ở lại sao?"

Tần Mạn Ân cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Giống như được cổ vũ, "Như vậy... tôi không muốn. Sau này tôi không biết thế nào, nhưng bây giờ cô ấy, không đáng để chị mê muội trả giá như vậy." Cô thật sự không muốn nhìn thấy chị lại tiếp tục bị Đỗ Vi tùy ý tổn thương.

"Hoàng Vân Anh! Cô cho cô là ai? Con mẹ nó miệng tiện quá!"

"Hơi Hơi ── "

"Tiểu Sửa! Mình mặc kệ, mình không muốn nhìn thấy cô gái này! Cậu không được nói chuyện với cô ta nữa! Nếu cậu không nghe mình, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa!" Đỗ Vi quyết liệt hét lên.

Nhìn Đỗ Vi thật lâu, Tần Mạn Ân nhắm mắt lại, xoay người đi đến trước mặt Hoàng Vân Anh.


"Tiểu Sửa ── "

"Được rồi, mời cô đi, Đỗ Vi tiểu thư." Quý Tiết nhếch khóe môi đùa cợt, nâng tay chỉ về phía cửa ra vào.

"Tần Mạn Ân! Cậu, cậu..." Sắc mặt Đỗ Vi lúc đỏ lúc xanh, khó coi vô cùng. "Cậu đừng hối hận đó!"

Nói xong, Đỗ Vi phất tay áo mà đi ra. Vẻ mặt Quý Tiết phức tạp nhìn nhìn Tần Mạn Ân, cũng đi theo ra ngoài.

Cho đến khi xe chạy được một lúc lâu rồi, Đỗ Vi trên xe vẫn mang vẻ mặt xanh lét tức giận không kiềm được.

"Hừ! Quý tiểu thư, chị bảo tôi đến không phải là muốn tôi xem Tiểu Sửa diễn cảnh giận dỗi với tôi chứ? Tôi biết lần này tôi quá đáng, nhưng nàng được Sử Cổ Kim coi trọng cũng tốt mà? Làm ca sĩ thì có tương lai gì chứ? Chị là người đại diện vì sao không khuyên nhủ nàng?"
"... Ca hát chính là sở thích của nàng." Quý Tiết lạnh lùng trả lời.

"Sở thích? A... nếu như vậy, nàng vĩnh viễn cũng không có cơ hội tiếp tục lên cao đâu!"

"..."

"Tôi thấy chị làm người đại diện làm đến quá mức rồi đó? Quý tổng." Đỗ Vi khiêu khích nói cho hả giận.

Quý Tiết cười lạnh một tiếng.

"Được rồi, phiền chị dừng xe ở phía trước, tôi cũng không muốn là một cái tên trên danh sách chuyện xấu của Quý tiểu thư truyền ra ngoài."

"Cô nói rất đúng." Khi Đỗ Vi xuống xe, Quý Tiết đột nhiên nói ra một câu.

"Làm cổ đông lớn thứ 3 của Ân Kỳ, người đầu tư mát tay trong nước trẻ tuổi nhất, nàng đúng là không có cơ hội lên cao nữa đâu ── nàng đã ở trên đỉnh rồi. Cô a... nên cầu nguyện một chút coi tất cả những hợp đồng mời cô làm người đại diện sẽ không bị hủy tất cả toàn bộ chỉ trong một đêm đi."
"Cái gì? !"

Liếc mắt thấy Đỗ Vi sắc mặt tái mét, Quý Tiết bĩu môi, đạp chân ga.

Nữ nhân ghê tởm ngu xuẩn. Chị không hề nghĩ tới việc cô ta đã bán đứng Tần Mạn Ân rồi còn muốn chị mang cô ta về nhà trọ, chị còn muốn cô ta đi an ủi họ Tần kia nữa chứ...

Vân Anh... làm sao bây giờ? Ở bên cạnh em càng lâu, đối với những cô gái khác chị càng ngày càng không có tính nhẫn nại.

Ở nhà trọ.


"Tần, Tần tỷ tỷ..." Hoàng Vân Anh ôn nhu nói.

Đỗ Vi đã đi rồi, Tần Mạn Ân vẫn đứng trước mặt cô cúi đầu chăm chú nhìn cô, làm cô ngẩng đầu cũng không dám ngẩng lên, tay chân cũng không biết làm sao.

"Cô nói."

"Ừ?" Hoàng Vân Anh ngẩng đầu, cô nói cái gì?

"Cô muốn."

"Hả... à"

Tần Mạn Ân nhẹ nhàng hôn lên trán cô, chạy xuống chiếc mũi khéo léo, in lên đôi môi của cô trong khi cô còn đang đứng ngây ra.
"Có thể chứ?"

Rõ ràng là giọng nói ngọt như thiên sứ, nghe vào lại dụ hoặc như ác ma. Cô có... lựa chọn nào khác sao?

Thân thể liền kề, yêu kiều mê người, không khí ái muội nồng đậm mê say...

Ánh mắt của chị giống như là nước ấm bị bao vây bởi ngọn lửa, nhìn đến chỗ nào cũng làm cho cô nhịn không được cảm thấy ngứa ngáy. Môi của chị mềm mại nhẹ nhàng như lông chim, từng nụ hôn lần lượt khẽ rơi trên người cô, hình như cô còn nghe thấy tiếng run rẩy của làn da.

Mật huyệt dưới thân không chịu đựng được dâm thủy tràn ra đầm đề, cô xấu hổ khép hai chân lại, sợ bị chị phát hiện.
2

Hai ngón tay thon dài xinh đẹp của chị cuối cùng vẫn trượt đến suối cốc ẩm ướt của cô, nhiệt tình ở dưới ngón tay làm cho chị có chút bất ngờ ngoài ý muốn, hơi dừng lại động tác trêu chọc.
"Tôi..." Cô muốn giải thích nhưng lại không mở miệng được, chỉ có thể kẹp chặt bắp đùi hơn, không cho chị tiếp tục xâm nhập nữa.

Chị nhẹ nhàng rút ngón tay về, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên nơi cứng rắn trướng lớn của chị.

"Có thể... cho chị không?" Trên dung nhan thuần mỹ hiện lên dục vọng thuần túy, âm thanh mời gọi hoan ái tự nhiên, đôi mắt trong sáng tràn đầy ánh sáng mong đợi làm say lòng người...
1

Hai má đỏ giống như bị hỏa thiêu, cô quàng tay lên cổ chị, hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho của chị, chậm rãi mở hai chân ra.


"Muốn tôi... sẽ không hối hận được đâu."

"Ừ? A ── "

"Đau sao?" Chị vội vàng dừng lại không tiến vào nữa.

Cô ngượng ngùng lắc đầu, của chị quá to quá dài...

"Thật xin lỗi, chị... có thể tiếp tục không?"

"Ừ."

Dịu dàng xâm nhập một chút, rút ra một chút lại tiến vào một chút, động tác cẩn thận thương tiếc của chị không ngừng mơn trớn trái tim mềm mại của cô. Hai chân quấn lên thắt lưng kiên cố dẻo dai của chị, hạ thể chủ động đón nhận chị đâm vào.
"Ôm chị..."
5

Dịu dàng vuốt ve hai vú của cô, chị nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn bắt đầu đông đưa cái mông xinh đẹp, ra vào trong mật huyệt ẩm ướt mềm dẻo lại chật trất của cô. Cô bao vây chị nhanh như vậy, làm cho chị lo lắng nếu như chị động mạnh hơn một chút sẽ làm bị thương cô, nhưng mà... chị rất muốn được ôm cô như vậy, ôm một cô gái mình yêu thương không có gì trói buộc.

"Nếu như đau, thì kêu chị ngừng lại."

"Ừ... A a! Đừng, đừng ngừng... A..."

Côn thịt ra vào từ từ chậm chạp đến càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng, giống như con ngựa mất dây cương phóng đãng chạy rong ruổi khắp nơi.

"Ách a... Tần, a... A a... A a... Chậm, chậm một chút... A..." Mỗi một chỗ mẫn cảm trong cơ thể đều bị côn thịt cực nóng của chị mãnh liệt ma sát, khoái cảm cuồng dã theo động tác rút cắm của chị ở tiểu huyệt tụ tập lại truyền ra khắp làn da, mạch máu, lan toả đến toàn bộ cơ thể.

Tiếng nước "! !" rõ ràng, tiếng 'bốp bốp' theo cơ thể va chạm ra tiếng, hương chanh thản nhiên trên người chị phiêu tán trong không khí càng làm cho cô thêm mẫn cảm ngượng ngùng...

"A a a... Đủ, đủ...Em, a a ──" cao trào như sóng to đánh tới, dưới thân co rút run rẩy dữ dội, hai mắt sương mù lại mang theo kiều mị nhìn nữ nhân trước mắt.

Sau một lúc lâu, Hoàng Vân Anh cúi đầu chôn mặt ở trong lòng Tần Mạn Ân, hận không thể trốn cả người vào chăn.

Cô thật sự không nghĩ tới sẽ làm tình với chị như thế, còn, còn, làm cam tâm tình nguyện như thế nữa chứ! Cô, cô ... quả nhiên đối với loại sự việc như thế này đã không bị sỉ nhục nữa rồi sao?

... Thôi, nếu như vậy có thể an ủi được chị.

"Có phải nhanh... quá hay không."

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói từ tính tràn đầy mị hoặc. Hoàng Vân Anh nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Để cho chị làm chậm lại một chút...
"A... Em chẳng chừa cho chị chút mặt mũi nào hết hả?"


Ừ?

"Nói dễ nghe an ủi chị một chút đi? Đánh giá của nữ nhân đối với người tình mình rất quan trọng đó."

A?? "Chị ── chị, ... chị là xử nữ hả?"

"Khụ... Bây giờ không phải nữa rồi. Mặc dù hình như có người không vừa lòng."

"Không, không phải, tôi nghĩ chị nói là... ý của tôi là đúng ── "

"Phụt..."

"..."

"Khụ khụ."

"Chị, trêu, tôi! Chị ──" thấy đuôi mắt lông mày của Tần Mạn Ân tràn đầy ý cười, Hoàng Vân Anh xấu hổ vô cùng, đã vậy còn cười không ngừng... tức giận dâng lên, lấy tay chọt vào hông chị để 'làm ác'.

"Này này này... Ha ha, đừng, đừng gãi! Chị không cười, không cười nữa!" Tần Mạn Ân dễ dàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô để ngừng lại hành động 'làm ác' của cô.

Hôn nhẹ mấy cái lên miệng nhỏ nhắn của cô, trong mắt chị vẫn không nén được ý cười.
Hoàng Vân Anh vốn dĩ còn có chút ngượng ngùng, nhưng vật cứng rắn dưới thân lại to lớn đứng vững lên, làm cho ngượng ngùng của cô toàn bộ biến thành sợ hãi khẩn trương.

"Có thể làm lại một lần nữa không?"

"... Này..."

...

"Còn có thể làm lại một lần nữa không?"

"Kia, cái kia..."

...

"Ừ... Còn ── "

"Không, không cần!"

Hu hu hu hu... Cứu mạng a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận