[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Bây giờ em đang ở dưới thân ai vậy?

Sau khi gửi tin nhắn, biết rõ nhất thời cô sẽ không nhìn thấy, chị vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chờ đợi. Chị không biết bản thân đang đợi cái gì, đợi cô tức giận sao? Chờ cô phủ nhận? Hay chờ cô nói ra cái tên của nữ nhân cô đang ôm?

"Quý tiểu thư, đã lâu rồi cô không có tới chơi, sao vậy lâu lâu mới đến một chuyến mà luôn nhìn điện thoại thế a? Đến đây, tôi với cô cùng uống." Công chúa nổi tiếng nhất của câu lạc bộ cười cười nói nói dựa sát vào Quý Tiết rồi ngồi xuống, lấy chai rượu đổ thêm vào ly cho chị, nhẹ nhàng chạm ly với chị.

Tiếng va chạm thanh thuý của ly thuỷ tinh rất kích thích thính giác, Quý Tiết lại giống như không nghe thấy, khuôn mặt lạnh lẽo khoát tay uống cạn ly rượu trong tay.

"Quý tiểu thư có tâm sự sao?"

Quý Tiết lạnh lẽo liếc mắt nhìn công chúa thanh thuần trước mặt. Chị không có kêu cô gái này tới, nữ nhân này tự mình đi vào mà chị không nổi giận cũng đã chừa chút mặt mũi cho cô ta rồi.

Tiểu Nhã thức thời cười cười, dịu dàng nói, "Tiểu Nhã không hỏi, Tiểu Nhã uống rượu với Quý tiểu thư nha."

Một ly lại một ly, một chai tiếp một chai.

Rượu đổ vào miệng đã sớm không còn hương vị, Quý Tiết vẫn uống tiếp tục ly này ly khác, động tác tao nhã giống như đang nhàm chán đùa giỡn... Chỉ có trong đôi mắt phong lưu xinh đẹp dần dần mê ly bàng hoàng mới lộ ra giãy dụa trong cõi lòng chị.

Tiểu Nhã vừa rót rượu cho chị, một bàn tay xinh đẹp trắng trẻo nhẹ nhàng đặt lên trên đùi cứng rắn ấm áp của chị, chậm rãi vuốt ve, di chuyển dần lên trên, cách lớp quần tây an nhàn dùng kỹ xảo thuần thục vuốt ve vật to lớn của chị.

Côn thịt trong lòng bàn tay dần dần cứng rắn, Tiểu Nhã giương mắt quyến rũ đa tình nhìn Quý Tiết, lại bị ánh mắt lạnh như băng của chị làm cho trái tim co rút, tay nhỏ bé nhanh chóng thu về.

"Thực xin lỗi, Quý tiểu thư!" Tiểu Nhã lạnh run, vội vàng đứng lên xin lỗi, chạy trối chết.

Nhưng không lâu sau, Quý Tiết chủ động kêu dì San, bao một công chúa còn chưa ra sân khấu đi cùng uống rượu ca hát với chị, Tiểu Nhã nhìn thoáng qua trên lô ghế, Quý Tiết trái ôm phải ấp trên mặt tiêu sái phong lưu, với dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy khác nhau một trời một vực, sự khác thường này là vì yêu, Tiểu Nhã quyết định sẽ không giao du với kẻ xấu. Quả nhiên, trong chốc lát sau, trên ghế lô truyền ra tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng tiếng va chạm ── một cô công chúa bởi vì đưa tay vói vào trong quần áo của chị bị chị đá bay đụng vào cạnh bàn, đầu rơi máu chảy ngất đi.

Nửa giờ sau, Khắc Minh Nhi được dì San gọi điện mời đến vừa đẩy cửa vào mém chút nữa bị một chai rượu bay tới đập vào đầu.


"... Cậu tới làm gì vậy?"

Khắc Minh Nhi quét mắt nhìn một đống hỗn độn trong phòng, "Uống rượu xong rồi à? Vừa lúc mình đem theo hai chai nữa." Nói xong, ném cho Quý Tiết đang ngồi bên cạnh một chai, chính chị mở một chai ngửa đầu uống.

Quý Tiết cầm lấy chai rượu, nhìn Khắc Minh Nhi bên cạnh, đem chai rượu đá qua một bên, nằm ngửa trên sô pha vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Sao vậy? Không uống?" Khắc Minh Nhi để chai rượu xuống, "Châm chọc quá, lúc trước còn đắc ý là có tửu lượng ngàn chén không say, bây giờ lại buồn bực vì muốn say mà không được."

"Không muốn tôi đốt lông của cậu thì cút cho tôi."

"... Yên tâm, mình không phải đến xem cậu diễn." Khắc Minh Nhi lấy ra một bao thuốc lá, đem một điếu đưa cho Quý Tiết. "Cậu tin tưởng vào loại báo ứng này không?"
Quý Tiết châm thuốc lá, hút một ngụm, há mồm chậm rãi thở ra khói màu xanh.

"Mình và chị hai cùng để ý một cô gái, nhưng chị hai của mình còn không biết." Khắc Minh Nhi rất thoải mái mà nói.

Quý Tiết không nói gì.

"Điểm chết người là, cô gái kia còn có nữ nhân khác. Ha ha! Vốn dĩ mình còn muốn chê cười các cậu, vừa quay đầu liền phát hiện bản thân còn bi kịch hơn so với các cậu nhiều."

"... Sao vậy?"

"Mình thấy cái cô gái kia cũng không dễ để các cậu trêu đùa như vậy."

"Vì thế?"


"Vì thế mình đến nhìn thử xem cậu có phải điên rồi hay không."

"..."

"Cho dù cô gái kia còn có nữ nhân khác, cho dù cả đời cô ấy cũng không có khả năng hoàn toàn thuộc về một mình mình, mình vẫn muốn... cô ấy."

"... Có ý gì."

"Ý là, cho dù cùng với nữ nhân khác đồng thời chia sẻ cô ấy... mình cũng đồng ý."
"Cậu thật sự điên rồi."

"Như vậy cậu thì sao?"

"..." Chia sẻ... Không! Quý Tiết gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà. Chị phải có được cô! Chị nhất định phải có được cô, toàn bộ! Mặc kệ đối thủ là ai, chị nhất định sẽ làm cho cô yêu chị, cả đời không thể rời xa chị!

Đôi mắt bật ra ánh sáng lợi hại, khuôn mặt đào hoa phong lưu luôn luôn bất cần đời lộ ra dã tâm không thể gỡ bỏ, Quý Tiết dập tắt thuốc lá, đứng dậy đi về phía cửa phòng

"Đi đâu vậy?" Khắc Minh Nhi hỏi.

"... Toilet."

Khi bữa tối, Quý Tiết vẫn không trở về. Hoàng Vân Anh nhớ tới tin nhắn chị gửi trong di động, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tần Mạn Ân nhẹ giọng hỏi. Những người khác đều không có trở về, vì thế bữa tối chỉ có hai người bọn họ.


"Không... Quý, Quý tỷ tỷ có nói chị gần đây đang vội gì không?"
"Chắc là nàng phải chăm sóc người mới, vài tiết mục trực tiếp liên tục, xử lý không tốt có thể không ổn."

"Nga..." Hoàng Vân Anh trả lời, bỗng nhiên có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tần Mạn Ân. "Tôi nghĩ chị sẽ không quan tâm đến những việc này."

Tần Mạn Ân cười khẽ, "Chị cũng phải quan tâm chứ, cũng không phải ngay từ đầu chị đã thuận buồm xuôi gió."

Hoàng Vân Anh cũng mềm nhẹ cười cười, gật gật đầu, "Ừ, có thực lực cũng phải tích góp từng tí một cơ hội mới có thể phô bày ra tất cả."

"Tích góp từng tí một cơ hội?" Cách nói rất mới mẻ.

"Đúng vậy, tôi cảm thấy cơ hội giống như là một món đồ lắp ráp, không ngừng tích góp từng tí một mảnh nhỏ hợp lại, đợi đến khi hợp lại đầy đủ thời cơ tự nhiên sẽ hiện ra, tuy rằng muốn hợp lại cũng phải có may mắn, nhưng so với cơ hội đầy đủ từ trên trời rơi xuống thì tỷ lệ cao hơn nhiều."
"... ừ. Đợi lát nữa cơm nước xong có thể giúp chị sắp xếp hành lý một chút không?"

Sắp xếp hành lý? Đúng rồi! Thiếu chút nữa cô quên mất, thứ tư ngày 6, Đình Hy và Tần Mạn Ân đi biển chụp ngoại cảnh...

Một tiếng sau... Hai thân thể trần trụi nửa nằm ở bồn tắm lớn, Tần Mạn Ân lúc nặng lúc nhẹ mát xa vai gáy của Hoàng Vân Anh.

"Mệt sao?"

Hoàng Vân Anh lắc đầu, thoải mái mà nhắm mắt lại nằm ở trong lòng của chị, hai vai bị chị nắn bóp có chút đau, nhưng lại rất thoải mái làm cho cô muốn thở dài.

"Thoải mái sao?

"Ừ." Hừ hừ như con mèo nhỏ.

Tần Mạn Ân cong khoé môi, nghiêng đầu hôn lên lỗ tai nhỏ nhỏ của cô, tay trái tiếp tục xoa bóp vai cho cô, tay phải theo đường cong cơ thể, từ thắt lưng trượt đến mật huyệt dưới thân.

"Ừ..."


Ngón tay xinh đẹp thon dài của chị, do hàng năm dùng nhạc cụ mà trên đầu ngón tay có một lớp da bị chai vừa mỏng manh vừa thô ráp, khẽ trêu chọc đoá hoa mẫn cảm khép kín, ngón tay dài của chị bị kẹp thật chặt.
Ngón tay dài vừa xoay tròn xâm nhập, vừa vuốt ve tầng tầng nếp uốn trơn mềm trong hoa huyệt, mỏng manh khẽ gãi một cái, tiểu huyệt của cô đã nhịn không được run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn dưới chóp mũi cũng bật ra tiếng rên rỉ.

Sau khi rút cắm hơn mười cái, chị lại bỏ thêm một ngón tay, hai ngón tay linh hoạt một tiến một lùi, khi thì khẽ gãi, khi thì vuốt ve qua lại.

Hoàng Vân Anh chịu không nổi chìa tay đè lại mấy ngón tay đang làm chuyện xấu của chị.

"Không thoải mái sao?" Chị ra vẻ vô tội hỏi.

Hoàng Vân Anh xấu hổ không thể trả lời, cô không biết chị không cố ý hay là ── sao lại không thoải mái chứ, nhưng mà ... chị thông thường nhìn cái gì cũng không cần dạy đã biết? Nếu như là lúc trước, chị hỏi như thế khẳng định là cố ý, nếu như là giả ── vậy chị chính là thiên tài!
Cô không trả lời, chị cũng không động tiếp hai ngón tay trong tiểu huyệt, nhưng ngón tay bên ngoài lại bắt đầu trêu chọc hoa hạch phấn hồng khéo léo ──
1

"A..."

Đầu ngón tay chỉ gãi nhẹ ở mặt ngoài một chút, bụng cô đã bị kích thích đau xót, ham muốn vô hạn, từ dưới thân dâng lên. Chị nghịch ngợm liên tục trêu chọc, làm cho cô thẳng lưng, toàn bộ người ngồi ở trên bụng chị, tay nhỏ bé nắm ngón tay chị, không biết là muốn ngăn cản chị, hay là muốn chị sáp nhập càng sâu hơn một ít nữa.

"Ừ, ừ... A..." Nhỏ giọng yêu kiều, eo thon không chịu khống chế động đậy. Không để cô mở miệng, chị đã hiểu rõ co rúm hai ngón tay an ủi hoa huyệt không ngừng co rút chảy đầy nước của cô, hai ngón tay dài như hai con rắn nhỏ tuỳ ý khi dễ hoa huyệt chặt kín ──

"A a, a a..." Sóng nhiệt xâm nhập toàn thân, mật huyệt tuôn ra đầy tràn,cảm giác thoải mái không ngừng kéo lên, "Tần ── "
"Sửa, hoặc là Mạn Ân."

"Sửa, được rồi, được, đủ ẩm ướt... có thể, có thể vào được rồi ... A a ── "

Nước gợn sóng nhộn nhạo, tiếng rên rỉ dày đặc, nữ nhân không biết mệt và cô gái ngày cảnh mẫn cảm...

Rạng sáng ngày 6, Hoàng Vân Anh giật mình tỉnh lại, vừa vào phòng tắm đã thấy, quả nhiên ── thân thích đến đây.

Mấy tháng trước không phải thời gian này chính là sau hoặc trước, không biết có phải bởi vì...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận