Thật không ngờ là Jeff lại đưa Barcode về nhà hắn, ban đầu cậu còn hoang mang nhưng sau đó lại cảm thấy thích thú, đây là lần đầu cậu rời khỏi trường khi vẫn còn đang trong giờ học, cái cảm giác vừa lo sợ vừa hưng phấn này kích thích vô cùng.
Chiếc xe thể thao màu đen dừng ngay trước căn biệt thự biệt thự. Người chở hắn và cậu về là bạn hắn, khi vừa ra khỏi trường cậu nghe hắn nói chuyện điện thoại nói gì mà: "Hủy kèo", xong chiếc xe này xuất hiện đưa hắn và cậu đến đây.
- Jeff vậy mà lại vì trai bỏ bạn, tôi buồn bạn quá bạn ơi.
1
Hắn nhăn trán, không kiêng nể lên tiếng đuổi thẳng.
- Xong việc thì cút!
Cậu bạn kia hình như bị mắng riết thành quen nên không một chút giận dỗi, còn cười lên một tiếng. Trước khi đi cậu ta còn để lại một câu khiến Barcode nghe xong đỏ hết cả mặt.
- Tạm biệt bạn, úm nhau vui vẻ.
Jeff hận không thể bóp chết tên này, hắn nghiến răng sau đó liền quay sang giải thích với cậu.
- Nó nói bừa thôi, em đừng nghĩ nhiều.
Barcode ngượng đến mức không dám ngẩn đầu, cậu cố tỏ ra ngây thơ nói.
- Em còn nhỏ, em chưa hiểu gì hết.
Sắc mặt Barcode lần nữa biến đổi, chỗ bụng bị đánh lúc nãy lại nhói lên. Cậu đưa tay ôm lấy bụng đau đớn nhăn mặt, Jeff thấy vậy liền nhanh chóng đưa cậu vào trong.
Quản gia vừa thấy cậu chủ mình cùng với một nam sinh lạ hoắc bước vào ông liền sợ xanh mặt, ông gấp rút chạy tới nói.
- Cậu Jeff, sao giờ này cậu lại về đây? Cậu phải ở trường chứ.
- Đừng có hỏi nhiều, cũng không được báo chuyện này cho ba tôi. Nếu ông dám hé răng nửa lời, thì ông sẽ mệt đó.
Jeff mặc kệ ông ta, đỡ Barcode một mạch lướt qua đi lên phòng. Quản gia phía sau vẫn không ngừng lo lắng, tất nhiên ông sẽ không báo cho ba hắn về việc này vì ông biết hắn sẽ phải chịu những hình phạt thế nào. Nhưng thật khó cho lão già này quá, ông ta muốn giấu cũng không được.
Jeff đưa Barcode vào thẳng phòng mình, đặt cậu xuống giường một cách nhẹ nhàng. Cậu cũng thừa biết là Jeff làm vậy hắn sẽ không yên với ba hắn, cậu bé hiểu chuyện hỏi han.
- Anh làm vậy sẽ không sao chứ ạ?
Jeff đang lục lọi gì đó ở tủ đối diện, hắn không quay đầu lại nhưng miệng vẫn trả lời cậu.
- Ông ta đi công tác rồi còn lâu lắm mới về vì thế anh mới dám đưa em về đây.
Thì ra là hắn đang tìm thuốc bôi vết thương cho cậu. Jeff gom một đống lọ thuốc cùng bông gòn bước đến gần cậu. Đặt tất cả xuống rồi yêu cầu.
- Em... cởi áo được không?
Câu hỏi vô tri, tất nhiên là cậu cởi được nhưng vấn đề là cậu có dám cởi trước mặt hắn hay không. Barcode ngại ngùng từ từ đưa tay tháo từng chiếc nút một. Da thịt trắng nõn của cậu cũng vì thế mà dần lộ ra, Jeff nhìn cảnh này đến đơ cả mặt, không nhịn được còn nuốt một ngụm nước bọt.
1
- Xong rồi ạ.
Giọng nói trong trẻo đưa hắn về lại với thực tại, Jeff bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình. Giữa bụng cậu có một vết bầm lớn, hai bên cánh tay và bắp tay cũng có. Càng nhìn Jeff càng hận không thể băm lũ kia ra thành trăm mảnh. Hắn kiềm lại sự điên tiết, cố gắng nhẹ tay bôi thuốc cho đứa nhỏ, mỗi khi cậu than đâu hắn liền dừng tay ngước lên kiểm tra sắc mặt cậu.
- Bị thương như này em biết phải nói với cậu sao đây?
- May là vết thương không quá nặng với lại nó đều nằm ở vị trí có thể che đi được, em mặc áo kín một chút cậu em sẽ không thấy. Mấy ngày tới nó sẽ khá nhói nhưng sẽ không sao đâu, bôi thuốc thường xuyên vết bầm sẽ tan thôi.
Dặn dò đủ kiểu sau đó cả hai im một khoảng ngắn. Trong lúc này Jeff lại nhớ đến trước đó mình đã có những lời không hay với cậu, hắn áy náy nói.
- Xin lỗi lúc nãy đã nặng lời với em.
- Không sao đâu ạ, em biết anh lo cho em mà.
Jeff nghe xong liền nghĩ gì đó lại phụt cười một cái, Barcode không hiểu vì sao hắn lại như vậy cậu lên tiếng hỏi.
- Sao anh lại cười?
- Nếu là cậu em mắng em, em sẽ giận và cãi lại. Nhưng anh mắng thì em lại không giận và biết là anh lo cho em.
Jeff so sánh như vậy Barcode cũng cảm thấy giữa hai trường hợp này có sự khác biệt rõ rệt, cậu đỏ mặt đánh hắn một cái. Thẹn quá hóa giận, suy diễn lung tung.
- Chẳng khác nào anh đang nói là em mê anh, em không có mê anh!
2
- Cái này là em tự nói.
Barcode bị Jeff chọc cho xấu hổ hết lần này đến lần khác, cậu không còn chỗ nào để giấu gương mặt đỏ bừng này đành quay ra sau úp hẳn mặt vào gối của hắn. Jeff cảm thấy hành động này của cậu đang yêu vô cùng, hắn cười cười dỗ ngọt cậu.
- Không trêu em nữa, mau ngồi dậy mặc áo vào không thôi anh lại nghĩ là em mê anh, cố tình cởi trần để dụ dỗ anh.
- NÀY GỌI LÀ KHÔNG TRÊU NỮA HẢ?
Barcode ấm ức hét lớn, Jeff được đà càng cười lớn hơn. Trước đó hắn còn tức vì kế hoạch trốn học đi chơi của mình bị cắt ngang nhưng giờ lại thấy thật đúng đắn khi hủy cái kèo đi chơi nhàm chán kia, ở với cậu vẫn vui hơn và sẽ vui hơn nữa nếu cậu không bị thương.
Barcode tò mò đảo mắt một vòng quay phòng hắn, cậu để ý trên tủ đầu giường có bức ảnh của một người phụ nữ, đoán chắc đây là mẹ Jeff nhưng giờ cậu mới nhớ là trước giờ hắn chưa từng kể về mẹ mình.
- Đó là mẹ anh ạ?
Jeff cũng đưa mắt nhìn về phía bức ảnh đó, hắn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Barcode vẫn còn muốn hỏi thêm, cậu vẫn còn rất nhiều thắc mắc muốn được biết. Nhưng cậu cảm thấy nếu hỏi quá nhiều thì thật bất lịch sự, dù sao trông hắn cũng có vẻ không muốn chia sẻ. Đúng là lúc đầu Jeff không muốn kể cho cậu nghe về mẹ mình nhưng sau khi suy nghĩ một hồi hắn lại quyết định kể.
- Năm anh 10 tuổi bà ấy đã bỏ anh đi.
Barcode mở to mắt ngạc nhiên, cậu nghĩ hắn cũng giống mình.
- Bà ấy mất sao ạ?
Jeff lắc đầu.
- Không phải, là bỏ đi, rời bỏ anh để đến một nơi nào đó mà anh không tìm thấy được.
- Vậy... tại sao bà ấy lại bỏ anh ạ?
Barcode muốn hỏi nhưng hơi ngập ngừng, Jeff cũng không né tránh mà tiếp nhận câu hỏi.
- Tại ba anh.
Ba chữ thốt lên nghe rất bình thường nhưng lại chứa đựng sự căm thù.
- Ông ta vì địa vị và danh vọng mà đối xử tệ với vợ mình và con cái, ông ta tham gia vào các hoạt động sai trái khiến mẹ anh bất lực không thể can ngăn. Thậm chí có lần ông ta còn ra tay đánh mẹ, cũng vì thế mà bà ấy mới bỏ đi, bỏ anh lại một mình.
Barcode nghe xong cũng thay đổi suy nghĩ về hắn, lúc trước cậu cứ nghĩ Jeff là một cậu thiếu gia hư hỏng không chịu học hành nên mới thường xuyên bị ba đánh mắng, không ngờ hắn lại có tuổi thơ đáng thương như vậy.
- Vậy... mẹ anh không có bất cứ liên lạc gì với anh luôn ạ? Gửi thư chẳng hạn.
Jeff lần nữa buồn bã lắc đầu.
- Không. Chỉ có bức thư cuối cùng bà ấy viết cho anh lúc rời khỏi, còn sau đó là bặt vô âm tín.
Cả không gian trùng xuống trong màu đau thương, hai đứa trẻ bất hạnh ngồi cạnh nhau mà chẳng biết nên an ủi nhau thế nào bởi vì ai cũng có một phần khuyết thiếu. Cậu và hắn ngồi im lặng một lúc lâu, cả hai đều chìm vào suy nghĩ của chính mình. Đến khi hắn định tiếp tục cất lời lại có âm thanh từ bên ngoài làm cho phân tâm.
- Ông chủ, xin ông hãy tin tôi, cậu chủ không...
Quản gia chỉ kịp nói đến đó cánh cửa phòng hắn liền bị mở bật ra, Barcode vì bất ngờ mà đứng bật dậy, còn Jeff, hắn sợ đến mức hơi thở trở nên dồn dập. Ba hắn một thân âu phục, cao cao tại thượng nghiêm mặt nhìn hắn căm giận. Ông ta nghiến răng, quay ra phía sau nhìn lão quản gia đang cúi đầu, giọng trầm cất lên đe dọa.
- Tôi sẽ xử lí ông sau.
Nói rồi đóng sầm cửa lại, bước nhanh tới chỗ giường tát thẳng vào mặt Jeff trước sự ngỡ ngàng của Barcode. Đánh xong, còn chưa kịp thở ông đã buông lời mắng chửi.
- Tao đã nói là mày không được trốn học, tại sao mày cứ không nghe lời? Mày muốn bị đánh chết có phải không?
Jeff bị đánh đau nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, hắn dần lấy lại bình tĩnh đứng ngay ngắn nhìn thẳng mặt ba mình. Giọng bình thản nói.
- Tôi đã thi điểm cao theo ý ba rồi, ba còn muốn gì nữa?
Chát.
Lại một cú tát nữa, lần này quả thật là rất đau, không chỉ đau mà còn rát và nhứt, đến mức Jeff nhăn cả mặt, cơ thể loạng choạng muốn ngã xuống giường. Barcode thấy vậy liền đưa tay đỡ hắn, cậu không hiểu vì sao hắn có thể chịu đựng giỏi vậy, không hề kêu lên một tiếng. Bản thân cậu đứng cạnh nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau dùm, tay chân đều run rẩy cả lên.
- Lại còn đưa thứ này về nhà. Mày dị dạng rồi phải không, nó làm mày biến chất rồi đúng không?
Từ nãy giờ hắn vẫn đang nhịn, không muốn cãi ba quá nhiều vì sợ ông ta sẽ nổi điên mà hành động mạnh tay với hắn trước mặt Barcode. Nhưng ông ta càng chửi càng bậy, trong câu nói còn động chạm đến Barcode nên hắn không thể kiềm chế được nữa.
- Ba đánh tôi cũng được, chửi tôi cũng được. Nhưng tuyệt đối ba không được đụng tới bạn của tôi!
Ba hắn nghe xong càng nổi máu xung thiên, ông không kiêng nể trong nhà đang có người lạ, vung một cú đấm thật mạnh vào mặt hắn. Lần này có mười Barcode cũng chẳng đỡ nổi, Jeff ngã ngay xuống giường, phần miệng trái cũng rách ra bật máu.
- Mày lại còn bênh nó, bạn của mày thì sao? Nó là ông trời nên tao không được chửi nó à? Nó dụ dỗ mày đưa nó về phòng thì tao không được động đến nó? Nó cho mày ăn bùa mê gì rồi? Sao có thể khiến mày trở nên mất dạy như vậy?
Ông ta vừa nói vừa rút dây nịt của mình ra, Barcode thấy vậy càng hoảng hơn, cậu cảm thấy mình không nên im lặng nữa vì cậu nghĩ tại mình nên hắn mới bị như vậy.
- Chú ơi, con xin chú đó, đừng đánh anh ấy nữa ạ!
Jeff là người bị đánh mà hắn còn chưa khóc, cậu chỉ đứng cạnh chứng kiến thôi nước mắt đã đầm đìa. Thân thể nhỏ bé cản trước con người to lớn ra sức cầu xin. Nhưng hành động này của cậu là vô cùng ngu ngốc bởi một khi ba hắn đã ra tay thì không ai có thể ngăn cản.
- Mày tránh ra, mày không có cái quyền gì trong nhà này hết. Cút cho khuất mắt tao!
Jeff níu lấy tay Barcode, khóe miệng đau nhưng hắn vẫn cố nói.
- Barcode, quay lại trường đi em, anh sẽ không sao đâu. Ra ngoài sẽ có người đưa em đi, mau về trường nếu không cậu em sẽ lo đó.
Hắn nói gì thì nói nhưng cậu vẫn quyết không nghe theo, Barcode lắc đầu nguầy nguậy, cậu không nỡ để hắn lại một mình. Ba hắn đứng cạnh nhìn một màn này mà sôi cả ruột, chỉ hận không thể đuổi được thằng nhóc này và băm thằng con mình ra.
- Tao nói mày có cút ngay không? Còn tiếp tục ở đây thì ngày hôm nay mày đừng hòng về được nhà.
Không hiểu đứa nhỏ này lấy gan đâu ra mà lại can đảm trừng mắt lại nhìn ông, cậu lấy tay quệt đi nước mắt dõng dạc nói.
- Không! Và ông cũng không được đánh anh ấy nữa!
Câu nói khiến Jeff ngỡ ngàng và cả ba hắn cũng giật mình, không hiểu sao ông cảm nhận được khí chất bất thường trong ánh mắt đứa nhỏ này. Nhưng ông không để điều này phân tâm mình quá lâu, rất nhanh ông lấy lại ý chí ban đầu. Ông không tiếp tục dây dưa với đứa nhỏ này làm gì cho mệt, cứ trực tiếp xử lí là xong. Ông ta vung thứ dây da dày cộm kia lên, còn chưa kịp nhìn thứ đó đã đáp thẳng xuống da thịt Jeff. Hắn đau điếng rít lên một tiếng, Barcode thấy vậy liền nhào tới đỡ cho hắn.
- Ông làm gì vậy? Không được đánh anh ấy!
Ánh mắt ông ta long lên sòng sọc, như muốn nuốt chửng luôn cả cậu.
- Mày không phải gấp, một lát cũng đến mày thôi.
Jeff nghe vậy liền hoảng sợ, giọng hắn run rẩy nói.
- Ông tính làm gì em ấy? Ông dám động vào một cọng tóc của em ấy, tôi quyết sống chết với ông!
Ông ta cười ngặt ngoẽo.
- Thương yêu nhau quá nhỉ? Mày làm gì được tao?
2
Nói rồi, ông ta lần nữa giơ thắt lưng lên, Jeff cố gắng đẩy Barcode ra sau để cậu không bị đánh trúng nhưng thật không ngờ cậu lại chống lại hắn, một phát đẩy hắn ra đưa thân mình đỡ lấy.
- Aaaa...
Đứa nhỏ không quen chịu đòn roi liền hét lên, phần cánh tay bị quật trúng đỏ lên muốn xuất huyết. Jeff nhìn thấy cậu bị ba mình đánh đau đớn như vậy càng tức giận. Hắn lần đầu tiên dám chống lại ba mình, đứng dậy nắm lấy cổ tay ông ta giật lấy thắt lưng. Jeff lúc này gần như mất bình tĩnh, từng đường gân máu của hắn nổi lên, nhìn ông ta với ánh mắt giận dữ mà bảy năm trước hắn từng nhìn ông lúc mẹ hắn bỏ đi. Jeff xông tới nắm lấy cổ áo ba mình, gằng giọng nói.
- TÔI ĐÃ BẢO ÔNG KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG ĐẾN EM ẤY, TẠI SAO ÔNG VẪN LÀM VẬY!?
- RỒI MÀY TÍNH LÀM GÌ BA MÀY? TAO ĐÁNH NÓ ĐÓ, VẬY MÀY GIẾT TAO ĐI!
Đối với lời thách thức này Jeff không hề chần chừ nắm lấy cổ ông ta bóp chặt. Barcode dù đang đau nhưng vẫn phải cố đứng dậy để can ngăn bọn họ. Cậu khó khăn kéo tay Jeff ra khỏi cổ ba hắn, mặt ông ta đang dần đỏ lên vì mất dưỡng khí, cậu sợ nếu để lâu hơn sẽ xảy ra án mạng mất.
- Đừng Jeff, em xin anh đó, ông ấy sẽ chết mất.
- Em mau tránh ra!
Hắn vung tay đẩy cậu ra khiến cậu mất đà ngã xuống đất, cơ thể va vào tủ đầu giường, bức ảnh của mẹ hắn đặt ở đó cũng vì tác động mà rơi xuống, bể nát. Điều này làm Jeff lưu tâm, hắn cuối cùng cũng buông ba mình ra, ông ta vừa được thả liền hít lấy hít để không khí. Jeff quỳ xuống cạnh khung ảnh đã bể, hắn đau xót đến bật khóc. Barcode lo lắng đưa tay lên lau đi nước mắt cho hắn, ai ngờ hắn lại quay sang đuổi cậu.
- Em mau về đi!
- Nhưng Jeff...
- ANH NÓI EM MAU VỀ!
Barcode không còn lý do gì để nán lại đây nữa bởi vì chính hắn cũng muốn đuổi cậu. Cậu từ từ đứng dậy, tiến lại phía cửa, nhìn hắn lần cuối rồi rời đi. Ngay khi Barcode rời khỏi căn nhà đó, cậu không biết Jeff sẽ phải chịu đựng những gì. Chỉ có lão quản gia già đứng trước cửa phòng mới biết rõ, cậu chủ của ông ta cực kì thê thảm.
1
Fox đang vô cùng căng thẳng, hai tay cậu ta cứ liên tục bấu vào nhau. Chỉ ít phút nữa thôi giờ tử của Bible sẽ đến, nếu không mau chóng nói chuyện này cho Build thì có khi sẽ lớn chuyện. Nhưng cũng thật khó cho Fox, cậu ta đã từ chối tham gia vào phi vụ này của Yok, giờ cậu ta mà còn phá công việc của anh ta có khi người chết sẽ là cậu ta. Fox đắn đo giữa việc giúp người hay là làm ngơ để cứu lấy thân mình.
Thời gian không ngờ lại trôi nhanh như vậy, tiếng chuông reo lên mà Fox muốn thót tim. Build quay sang nhìn Fox với vẻ mặt buồn bã, cậu nghĩ Fox vẫn còn đang giận nên không muốn nói chuyện với mình. Giọng Build nhỏ xíu nói.
- Bye bye.
Fox hơi đánh mắt nhìn sang Build, Build vậy mà lại nhìn ra cậu ta đang lườm mình. Cậu ái ngại cúi đầu lặng lẽ rời đi. Nhưng Build nào có biết, đó không phải là lườm mà là do Fox đang sợ không dám nhìn thẳng vào mặt cậu.
Build rời đi, cơ thể Fox run càng mạnh hơn. Cậu ta cảm thấy nếu còn chần chừ như vậy nữa thì bản thân sẽ phạm vào tội giết người gián tiếp mất. Không nghĩ nhiều nữa, Fox đứng phắt dậy, cậu ta chạy bằng cả tính mạng đuổi theo Build.