Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Trình Cảnh Ngôn ôm Giang Tình vào phòng tắm rửa sạch, Giang Tình vì khóc mà giọng đã khàn hết đi, trên người một chút sức lực cũng không có, cứ mềm oặt dựa vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Thực an tĩnh, không muốn suy nghĩ gì nữa.
Trên người anh luôn rất nóng, khi hôn môi với cô đầu lưỡi cũng nóng hổi.
Trong tay Trình Cảnh Ngôn là sữa tắm, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn da thịt cô, tay anh như có ma lực, rõ ràng cũng không sắc tình, nhưng khi lướt qua nơi nào thì nơi đấy lại nóng lên, lòng bàn tay xoa quá đầu vú, kích thích đến ngọn lửa dục vọng của Giang Tình vừa được diệt lại lần nữa bốc cháy…
Loại khoái cảm vừa xa lạ vừa quen thuộc này lại lần nữa xâm nhập vào thần kinh cô.
Giang Tình hô hấp đột nhiên cứng lại, eo đau muốn chết, liền giãy giụa nghiêng người nhìn về phía Trình Cảnh Ngôn.
“Làm sao vậy?”
Mặt Giang Tình đỏ hồng, đẩy anh ra, giọng nói khàn khàn: “Anh… Anh đi ra ngoài…… Tôi tự mình tắm.”
Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Trình Cảnh Ngôn nhìn cô, giữ hai giây, bỗng chốc tiến lại gần sát thân hình mềm mại, hơi thở thổi qua bên tai cô, “…… Em chắc chưa?”
Đầu quả tim của Giang Tình thình lình giật mình một cái, theo bản năng mà trốn tránh, vừa mới liếc nhìn anh, liền chuyển tầm mắt tới nơi khác, phản ứng của chính mình làm cô xấu hổ và giận dữ muốn chết, rõ ràng là không nên như vậy…
Cô sợ anh nhìn ra manh mối, tâm loạn như lăn xuống vực núi, thu hồi tầm mắt, gật đầu: “Ừ, chắc chắn.”
Trình Cảnh Ngôn thấy vẻ mặt cô hiện lên nét không thích, anh cũng không muốn ép cô nữa, nên đã gật đầu nói được.
Anh lưu loát từ bồn tắm đứng lên, mang theo một trận bọt nước.
Thật ra cơ thể Giang Tình phải dựa vào Trình Cảnh Ngôn, bây giờ Trình Cảnh Ngôn đột nhiên đứng dậy, bởi vì cơ thể vừa trải qua rất nhiều lần cao trào cộng thêm mất đi điểm dựa, vì thế nó nghiêng ngả không bao lâu đổ ập xuống……
Hai tay Giang Tình phản ứng, nhanh chóng bắt vật có thể chống đỡ, tay nhỏ không biết sao xui xẻo mà bắt được đùi Trình Cảnh Ngôn.
Mà cùng thời gian đó, Trình Cảnh Ngôn cũng phản ứng nhanh, chân đang bước ra bỗng thu trở về, xoay người lại kéo cô.
Hai người một chạm vào nhau, mặt Giang Tình vừa lúc vùi vào giữa hai chân Trình Cảnh Ngôn, đôi môi mềm mại bị xui xẻo lay chạm vào phần đùi trong……
Một vật thể nửa mềm lắc lư qua lại.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu rên…
“A……”
Giang Tình điều chỉnh ổn cơ thể ngước mắt nhìn, liền chứng kiến được tốc độ bành trướng của cây dương vật kia, giống một thanh sắt mạnh mẽ oai phong cố định giữa hai chân, trên thân còn có gân xanh quay quanh, trông dữ tợn vô cùng…
Cô thậm chí có thể nhớ lại từng nhịp điệu mà vật thể này quấy động trong cơ thể mình.
Lớn như vậy!
Còn thô nữa!
Phía bên trong đều tràn ngập ấn ký mà nó để lại.
Cô cảm nhận được ánh nhìn vô cùng nóng bỏng, theo bản năng hướng lên nhìn, liền đối diện với cặp mặt tựa như có thể xuyên thấu của Trình Cảnh Ngôn, trong đôi mắt đó lấp lánh như có ánh sao, cô bị nhìn đến tâm hoảng ý loạn, muốn bò dậy, lại bị Trình Cảnh Ngôn giữ đầu, kéo cô về trước dương vật.
“Giang Tình… Thì ra em muốn liếm cho anh sao?” Trình Cảnh Ngôn trong giọng nói mang theo mừng rỡ.
“Không phải… Tôi… Tôi chỉ ngồi không vững thôi.” Giang Tình chống lấy chân anh lui về sau trốn, cây gậy lớn kia đến gần thì cô liền liều mạng lắc đầu, hốc mắt lại đỏ lên, như đã chịu nhục nhã cực lớn.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Trình Cảnh Ngôn bỗng ảm đạm, buông lỏng tay, trong giọng nói khó nén nỗi cô đơn, “…… À, vậy… Một mình em tắm được chứ? Không được thì đừng cố quá, anh bảo đảm —— sẽ không chạm vào em đâu.”
“Tôi có thể.” Giờ phút này Giang Tình đang đắm chìm ở thế giới của chính mình, hoàn toàn không để ý đến Trình Cảnh Ngôn, nỗ lực làm bản thân không trượt xuống nữa, là chứng minh bây giờ cô hoàn toàn có thể.
Trình Cảnh Ngôn thấy cô như thế, trái tim chợt đau, anh thở dài trong lòng một hơi, “Được rồi, anh ra ngoài chờ em, chắc em đói bụng rồi, anh đi làm đồ ăn cho em, em ra ngoài ăn xong rồi ngủ một chút nha.”
Giang Tình không nghĩ tới anh sẽ dễ dàng thả cô ra như vậy, lòng bỗng nhiên buông lỏng.
Thân hình của Trình Cảnh Ngôn cao lớn, dáng người có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, khi hai chân bước ra khỏi bồn tắm, Giang Tình đều thấy được cự vật kiêu ngạo đứng thẳng, theo bước chân anh đong đưa qua lại.
Cả khuôn mặt Giang Tình đỏ bừng lên như đít khỉ.
Trình Cảnh Ngôn đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay lại kiểm tra phòng tắm một lần.
Giang Tình vừa thả lỏng một hơi, lại nháy mắt căng chặt, liền thấy anh cầm đi cây kéo, dao cạo cùng các vật phẩm linh tinh…
Lúc Trình Cảnh Ngôn dùng chân đóng lại cửa còn dặn dò câu, “Muốn giúp gì thì kêu anh, anh đều ở đây.”
Cửa bị đóng lại, trong phòng tắm lâm vào an tĩnh.
Giang Tình ngơ ngác mà nhìn một loạt động tác của Trình Cảnh Ngôn, một chút ý nghĩ len lỏi ra, anh ta lấy hết những đồ bén nhọn đi, chẳng lẽ……
Chẳng lẽ là sợ mình tự sát sao?
Rõ ràng bầu không khí có phần làm người cảm thấy bi thương, nhưng Giang Tình lại đột nhiên bị chọc đến nở nụ cười…
Giang Tình ở bồn tắm một hồi lâu, đôi mắt quan sát quanh phòng tắm, vẫn là tông màu trắng đen, màu đen là gạch men sứ cùng màu trắng là mặt tường chiếu rọi lẫn nhau, trên bồn rửa tay để toàn đồ dùng nam tính, khăn lông được treo lên đến chỉnh tề.
Cô dựa vào thành bồn, thân thể mỏi mệt được thư giản không ít, lại nhìn đến điện thoại đặt trên giá để đồ trong tầm tay của cô.
Cô sửng sốt, ngực như có viên đá nhỏ chọi vào, tạo nên từng đợt gợn sóng.
Trình Cảnh Ngôn……
Người này, cũng chu đáo quá đấy.
Cô duỗi tay liền lấy được điện thoại, sau khi mở khóa thì thấy có vài tin nhắn WeChat chưa đọc.
Click mở WeChat, hàng trên cùng là của Tô Tuyết, thời gian gửi đến là hơn 1 giờ đêm.
【 Tình Tình, không có việc gì chứ? Cô chú có trách cứ cậu không? 】
【 Tình Tình, sao cậu không trả lời tớ? 】
【 gửi tin cho cậu cũng lâu rồi, ngủ hả? 】
【 ngủ cũng tốt, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không có việc gì nữa. 】
Buổi sáng 8 giờ.
【 Tình Tình, sao cậu xin nghỉ vậy? Không khỏe sao? 】
Ngay sau đó 9 giờ, Tô Tuyết gửi voice chat tới.
Giang Tình nhìn thời gian, đã là buổi chiều rồi, mới nhận ra cô và Trình Cảnh Ngôn làm tình suốt một buổi sáng.
Haizzz ——
Buổi chiều bây giờ hẳn là đang tiết đầu tiên, Giang Tình nghĩ nghĩ, nhấn vào WeChat, 【 tớ không sao, chỉ là bị cảm chút thôi. 】
Bên kia vài giây sau liền trả lời: 【 Hả? Sao lại bị cảm, vậy cậu khi nào đi học a? Còn mấy ngày nữa đã thi đại học rồi. 】
Giang Tình nhìn WeChat ngón tay nhẹ gõ trên màn hình, chần chờ vài giây.
Tiết tự học tối hôm đó đã xảy ra chuyện như vậy, cô còn mặt mũi nào tới trường nữa?
“Giang Tình, xong chưa em?” Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của Trình Cảnh Ngôn, “Không có việc gì chứ, anh vào đó nha.”
Giang Tình đem điện thoại đặt lại trên giá để đồ, vội đứng dậy nói: “Tôi xong … Woa…… Ây da……”
Giang Tình cảm thấy mặt mình vứt bên tận nhà bà ngoại, cô vừa mới trải qua lần đầu, hai chân mềm đến căn bản không thể động đậy nổi, Trình Cảnh Ngôn nghe được bên trong truyền đến, “Phanh” một tiếng liền đẩy cửa mà vào.
Anh lấy áo tắm dài xong liền ôm Giang Tình từ bồn tắm ra, chặt chẽ mà ôm vào trong ngực.
Giang Tình giãy giụa một chút.
Trình Cảnh Ngôn nhíu giữa mày nói: “Đừng nhúc nhích, phía dưới của em bị thương, anh ôm em ra ngoài.”
Giang Tình giật giật miệng, nhỏ giọng ngập ngừng, “Vừa rồi là sai sót, tôi tự đi được mà.”
Trong cổ họng Trình Cảnh Ngôn tràn ra cười khẽ, “Còn đủ sức như vậy à, haiz vẫn là nên làm thêm vài hiệp nữa mới đúng.”
Một câu, nháy mắt Giang Tình liền câm miệng.
Trình Cảnh Ngôn ôm cô đến phòng bếp.
Một mùi thơm phức xông vào mũi, câu đến bụng Giang Tình kêu vang lên.
Giang Tình xấu hổ muốn chui xuống lòng đất nằm, cô đã bắt đầu vận động kịch liệt từ tối hôm qua, một hột cơm cũng chưa ăn, đã sớm đói đến phía trước dính vào lưng rồi.
Trình Cảnh Ngôn nhìn cái bụng nhỏ nhỏ xinh xinh của cô, cười rộ lên.
“Anh còn cười nữa!” Giang Tình trừng mắt nhìn.
Trình Cảnh Ngôn vội vàng quản lý lại cảm xúc, đem người ôm đến ghế, đưa đũa cho cô.
Giang Tình đói muốn rụng rời tay chân rồi, cô nhận lấy đôi đứa liền ăn ngấu nghiến, cũng mặc kệ Trình Cảnh Ngôn ăn hay không ăn.
Cô rất chuyên chú vào bàn ăn, Trình Cảnh Ngôn liền đệ thượng mới vừa ép nước chanh, uống xong cảm giác cả người tươi mới sống lại.
Giang Tình ăn gần phân nửa mới phát hiện trên bàn đều là món mà cô thích ăn.
Trình Cảnh Ngôn thấy cô ân chậm hơn ban đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt hoài nghi của Giang Tình đặt trên người Trình Cảnh Ngôn, lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm đều là tiếng va chạm của chén đũa.
Ăn cũng đã lâu rồi, Trình Cảnh Ngôn có chút ngừng lại mở miệng hỏi cô: “Giang Tình, em…… Kế tiếp có tính toán gì không?”
Giang Tình hơi sửng sốt, nhìn anh một cái chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe anh nói tiếp: “Chuyện trong trường anh sẽ mau chóng điều tra rõ, em đã lớn, yêu sớm có vấn đề gì? Với cả em không có làm sai bất cứ chuyện gì, nên em không cần tự trách.”
Trong mắt anh lóe sáng lên, ngữ khí dừng một chút, lại nói: “Mấy ngày gần thi đại học, anh có thể giúp em xin nghỉ, cha mẹ em bên kia…… Nếu tạm thời không muốn quay trở về thì có thể ở lại đây, tâm vô tạp niệm nghỉ ngơi cho đến lúc thi đại học, tới đó anh đưa em đi thi.”
Anh ta biết?!
Cho nên, anh đã biết! Anh ta biết lúc nào?!
Môi Giang Tình run nhè nhẹ, nước mắt không biết cố gắng mà ào ra bên ngoài, đôi mắt lại đỏ, tay nắm chiếc đũa bỗng chốc nắm thật chặt, “Trình Cảnh Ngôn, có phải anh cảm thấy bây giờ anh là một vị thánh nhân không, đã biết hết thảy, còn làm tình với tôi, sau đó lấy tình huống hiện tại để trao đổi, Trình Cảnh Ngôn! Tôi không phải……”
“Không phải cái gì? Giang Tình, em nghĩ anh như thế nào vậy?” Trình Cảnh Ngôn cắt đứt lời nói, không muốn cho cô tự tiện nói bậy nhẵ.
“Chỉ là một người lạ mà thôi, anh muốn tôi nghĩ như thế nào về anh.”
“Là người lạ có cây súng hơn 22cm?” Trình Cảnh Ngôn chuyên chú nhìn chằm chằm cô hỏi.
Giang Tình nghẹn lại.
Lúc này, anh còn chiếm tiện nghi của cô.
Thật tức chết mà.
Cô trừng mắt nhìn anh, liền nghe anh nói: “Giang Tình, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cả đời này chúng ta đều không thể là người xa lạ……
Về sau…… Em sẽ rõ.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Nhấn sao và cmt tích cực là động lực lớn để tui edit cho cả nhà đọc đó