“Ông Park quá khen.”
Sau lần nói chuyện đó, Lisa ngẫu nhiên tìm được người mình vẫn luôn tìm kiếm suốt nhiều năm.
Chaeyoung thì ra nàng là cháu gái của ông Park. Mà ông Park lại là người giúp đỡ cô ở thời điểm gian nan nhất khi cô gây dựng sự nghiệp. Vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, thì ra khoảng cách giữa nàng và cô lại gần như thế…
Chỉ là sau biến cố năm đó, cô bị La gia đưa đi nước ngoài, tuy nói là ra nước ngoài chữa bệnh, đồng thời xuất ngoại học tập chuyên sâu, trên thực tế La phu nhân và cha cô lại có ý đuổi cô ra ngoài với hai bàn tay trắng, để mặc cô tự sinh tự diệt.
Tuy nhiên người nhà họ La không ai ngờ tới, lần đó sau khi sự cố phát sinh, đầu óc cô vẫn luôn mơ mơ màng màng, cả ngày rơi vào trạng thái hỗn độn không rõ, khi thì thanh tỉnh, khi thì hồ đồ, phải mấy tháng sau cô mới dần dần khôi phục thần trí.
Thời gian ở nước ngoài, cô học hành chăm chỉ, hoàn thành chương trình giáo dục còn thiếu trong những ngày tháng sống mơ hồ, sau đó cô tự mình báo danh vào Viện công nghệ Massachusetts, cuối cùng thuận lợi tốt nghiệp. Sau khi ra trường cô gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài và nhận được sự trợ giúp từ Park lão.
Cô vì muốn trả thù La gia đồng thời điều tra chân tướng về cái chết của mẹ cô năm đó, dần dần chuyển dời trọng tâm công ty về quốc nội, lúc này mới có cơ hội nhận được hồ sơ của nàng.
Từ sau lần ông Park tìm cô, cô lập tức cho người đi điều tra về thân thế và cuộc sống mấy năm qua của nàng. Biết được nàng chưa từng có người yêu, rốt cuộc trái tim đang treo ngược của cô mới buông xuống.
Chẳng qua thân thế của nàng có chút bi thảm. Cha mẹ nàng vì quá phóng túng nên mới có nàng. Sau khi Park lão biết được tin tức, ông lập tức đi tìm cha của nàng để tính sổ, chính bởi vì chuyện này mà hai nhà mới chạm mặt.
Hai bên biết được gia thế của đối phương, hiện giờ lại có Chaeyoung, căn cứ theo tính tình của thương nhân, người lớn hai bên lập tức sắp xếp cho cha mẹ của nàng kết hôn. Mặc dù khi bắt đầu là do cha mẹ nàng lang thang thành tính tạo thành hậu quả, nhưng cuối cùng lại bị gia tộc ép liên hôn. Sau khi kết hôn cũng hoàn toàn không hòa thuận, cả hai đều tự mình ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài.
Đó chỉ là những chuyện cô biết được thông qua các tư liệu đã điều tra. Điều cô không biết chính là, thời điểm nàng còn ở nhà, nàng thường xuyên nhìn thấy cha dẫn tình nhân, hoặc mẹ dẫn tiểu bạch kiểm về nhà. Thậm chí có một lần nàng từng qua khe cửa rình coi bốn người toàn thân trần trụi làm chuyện dâm mĩ ở trên giường.
Ngẫu nhiên gặp phải người tình hoặc tiểu bạch kiểm tính tình không tốt, nàng cũng phải chịu không ít đòn roi. Mà sau đó, người vừa đánh nàng lại làm như không có việc gì tiếp tục đi tìm cha mẹ nàng, khanh khanh ta ta. Mà cha mẹ nàng cả ngày chỉ lo chuyện yêu đương, ngay cả nửa phần cảm giác đáng thương bọn họ cũng chưa từng bố thí cho nàng.
Bởi vì nàng vừa sinh ra liền tham dự vào cuộc hôn nhân không bình thường của cha mẹ, cho nên nàng hoàn toàn đánh mất tin tưởng về hôn nhân, hoặc có thể nói nàng căn bản không dám kết hôn. Cuối cùng đoạn tuổi thơ ám ảnh của nàng chỉ kết thúc khi cha mẹ vừa đua xe vừa cuồng hoan trên đường đua, cuối cùng trượt chân phanh rơi xuống vách núi.
Khi nàng mười một tuổi, Park lão đón nàng trở về Park gia. Lúc này, nàng mới được trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường. Nàng dần dần trở nên rộng rãi thích cười hơn, bề ngoài trong sáng ôn hòa, nhưng tính cách bên trong lại hay cáu gắt táo bạo. Bóng ma thời thơ ấu vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng, tạo thành một màn sương mù mịt không có cách nào xua tan được.
Cho tới bây giờ, nàng không dám đụng tới những đồ vật thuộc về hôn nhân. Đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ đó là cảm giác sợ hãi. Suy nghĩ cả đời không lấy chồng vẫn luôn thường trực trong đầu nàng mãi cho tới hiện tại.
⭐