Chaeyoung cảm giác từ ngày mang thai, cuộc sống của nàng phát triển không ngừng. Sau khi nghỉ phép đi khám thai rồi quay lại công ty, nàng nhận được thông báo mình được thăng chức.
Trong bụng nàng chẳng lẽ là phúc tinh chuyển thế?
Đồng nghiệp nhiệt tình giúp đỡ nàng đóng gói đồ đạc, chuyển vào một văn phòng rộng rãi thoải mái, không hiểu sao bên trong còn có ghế giám đốc. Cuối cùng nàng cũng không biết ngày hôm đó mình đã làm những gì, nàng chỉ có một cảm xúc duy nhất, chính là quá nhàm chán.
Tuy rằng được tăng lương, thế nhưng lượng công việc gần như bằng không. Cả ngày ngồi trước máy tính nhưng không biết mình đang làm gì, thời gian ngủ nghỉ thoải mái, mỗi ngày trợ lý đều mang tới cho nàng suất ăn sang trọng lấy từ canteen của công ty, ngày tháng trôi qua một cách đần độn vô vị.
Không biết vì sao nàng lại có cảm giác công ty cố ý nuôi dưỡng một người rảnh rỗi? Theo thời gian, nàng cũng dần dần quen với nếp sống ham ăn biếng làm này.
Những ngày sau đó nàng liên tục đến trễ về sớm, không có việc gì còn nghỉ làm. Ở công ty không có việc gì để làm, cả ngày ăn không ngồi rồi, còn không bằng về nhà chơi với Lisa. Lòng mang tâm lý phản nghịch như vậy, nàng vẫn bình yên vô sự nằm trong biên chế của công ty.
Mãi cho tới một ngày nào đó, Chaeyoung không chịu nổi. Cái thai được ba tháng, bụng nàng phồng lên trông thấy, nàng dứt khoát về sớm làm tình với cô.
“Cho em…”
Nàng trần trụi nằm trên giường, đau khổ cầu xin người phía trên.
“Không được, bác sĩ nói, không tốt cho bảo bảo.”
Đây đều là cô dạy hư, hiện giờ tự làm bậy không thể sống.
“Bác sĩ nói bừa. Đã ba tháng rồi, em có thể, chị tiến vào đi…”
Mỗi đêm nàng đều có thể cảm nhận được cây gậy của cô sưng to. Nàng không đành lòng nhìn cô chịu khổ nên liền dùng tay và miệng giải quyết cho cô. Hiện tại đối với lời nói của bác sĩ, tên ngốc này coi như thánh chỉ.
Bản thân phụ nữ mang thai đã có nhu cầu rất lớn trên phương diện này, trước đó mỗi ngày nàng đều được cô tưới tắm, hiện giờ lâu như vậy vẫn chưa nhận được sự phóng thích vui sướng như trước kia, nàng vô cùng bất mãn.
“Nhưng mà…”
Không đợi cô nói xong, nàng trực tiếp xoay người ấn cô lên giường, động tác hung mãnh này khiến cô không dám động, sợ va chạm tới bụng nàng.
Ai có thể nghĩ tới động tác của nàng lại dứt khoát liền mạch như thế, nàng trực tiếp kéo chiếc quần lót còn sót lại trên người cô xuống dưới, đỡ cây côn thịt sưng to kia, tách hai cánh môi âm hộ phì nộn của mình ra, chậm rãi ngồi xuống.
“A ——” nàng thỏa mãn than nhẹ thành tiếng.
Cùng lúc đó, cô cũng nghe thấy chính mình phát ra âm thanh thỏa mãn. Cây gậy lấp đầy hoa huyệt nhỏ hẹp.
“Lisa chị vừa mới rên rỉ sao?”
“Không có!”
“Hừ, không thoải mái sao?” nàng ưỡn cái bụng hơi phồng lên của mình, linh hoạt xoay eo.
Nàng di chuyển nhẹ nhàng như một con xà yêu quyến rũ, côn thịt chôn sâu trong vách hang theo động tác của nàng mà lắc lư cọ xát vào da thịt non mềm.
“Ư… Không thoải mái.”
Hơn nữa cô còn quay đầu đi, không muốn nhìn thấy gương mặt đắc ý của người phía trên.
Nàng nhìn cô lúc này giống như một bông hoa sen trắng mặc người khi dễ, trong lòng nàng không vui. Nàng lập tức siết chặt âm hộ.
“Ưm…” cô cảm nhận rõ ràng được bốn phía hoa huyệt đang siết chặt lại, giống như quả bóng bị xì hơi vậy, không gian càng ngày càng nhỏ hẹp.
Hàng vạn tế bào trong huyệt đều đang gắt gao ngậm chặt lấy thân gậy, hơn nữa còn không ngừng siết chặt. Trên trán cô bắt đầu chảy ra vài giọt mồ hôi.
“Như vậy đã thoải mái hơn chưa?”
Giọng nói này thu hút ánh nhìn của cô rơi vào gương mặt tiểu nhân đắc chí của nàng, cô hơi ưỡn bụng lên chậm rãi vặn eo, hoa huyệt không ngừng hút chặt lấy côn thịt.
Đây là em tự tìm.
Trong lòng cô nói thầm, cô đột nhiên xoay người, vững vàng áp nàng lên đệm giường mềm mại.
⭐