Đợi nhìn rõ người nằm dưới đất là Vernon, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lisa nhặt con dao nhỏ dưới mặt đất lên, lập tức cắt dây thừng cởi trói cho Chaeyoung. Cởi áo khoác ngoài, bọc lấy thân thể đơn bạc của nàng.
“Thế nào? Có bị thương không?”
Lời thăm hỏi của cô khiến nàng hoàn hồn, ánh mắt nàng dần dần di chuyển đến gương mặt có chút quen thuộc trước mắt này, đôi môi trắng bệch run nhè nhẹ.
Ánh mắt của nàng lộ ra vài phần thê lương, nàng vươn một bàn tay, chậm rãi phủ lên khuôn mặt cô…
“Bốp ——”
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, không hề phòng bị, cô bị nàng hung hăng cho một cái tát.
Cái tát này dường như dùng hết tất cả sức lực của nàng, sau khi đánh xong, thân mình nàng run nhè nhẹ, không biết là vì kích động hay làm sao.
“Tôi không quen biết cô.” nàng lạnh lùng nói xong câu đó, mặc kệ phản ứng của cô, trực tiếp lướt qua người cô đứng dậy rời đi.
“Ưm——” đi được vài bước, cơn đau chịu đựng hồi lâu lại lần nữa đánh úp lại, nàng ôm bụng phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
“Làm sao vậy?”
Bả vai của nàng lập tức được vòng tay, ấm áp từ phía sau đỡ lấy, cô sốt ruột hỏi.
“Đừng chạm vào tôi!” nàng chịu đựng cơn đau, giãy giụa đứng dậy, toàn thân đều ở trạng thái kháng cự, ý đồ muốn thoát khỏi sự tiếp xúc của cô.
Lisa thấy cảm xúc kích động của nàng, cô hơi dùng sức, vặn thân thể lại đối mặt với mình.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Cút ngay!”
“Em bình tĩnh một chút được không?” cô gắt gao giữ chặt lấy hai cánh tay nàng, nhìn sắc mặt nản lòng thoái chí của nàng, cô tận lực dùng ngữ khí bình thản nói với nàng: “Chị biết hiện tại em rất tức giận, thật xin lỗi. Sau này em muốn trừng phạt chị như thế nào cũng được, thế nhưng trong bụng em còn có bảo bảo, không cần tức giận hại thân thể, được không?”
“Đây là con của tôi và tên ngốc kia, không có quan hệ gì với cô.” Ánh mắt nàng nhìn người trước mặt mang theo sự lạnh lẽo tột cùng.
Nghe câu nói này, trong lòng cô không nói nên lời là cảm giác gì, chỉ biết nở nụ cười chua xót, mang theo ý lấy lòng: “Vẫn luôn là chị.”
“Không phải. Cô không phải chị ấy! Cô không phải chị ấy! Không phải, không phải cô, không phải cô. Cô sao có thể là tên ngốc kia, không có khả năng! Chị ấy sẽ không bao giờ lừa dối tôi. Chị ấy đơn thuần như vậy sao có thể ở phía sau tính kế tất cả!” Trong lúc giãy giụa, nàng không ngừng đấm đánh lên ngực cô, nước mắt lại không biết cố gắng mà chảy xuống.
“Chaeyoung…”
“Cô trả lại chị ấy cho tôi! Trả lại cho tôi!” nàng cuồng loạn quát lớn, đôi con ngươi hung dữ trợn to, tựa như người trước mắt này đã cướp đi tất cả mọi thứ của nàng.
Tiếng khóc của nàng khiến trong lòng cô như bị một tảng đá đè nặng, cô chỉ có thể ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
“Cô trả lại tên ngốc cho tôi, tôi chỉ cần chị ấy… oa...oaa…” nàng đau lòng muốn chết, đấm đánh vào tấm lưng phía sau lưng cô, càng về sau sức lực càng ngày càng yếu, ý thức dần dần rút đi, cuối cùng ngất xỉu.
“Chaeyoung!” cô cảm giác được người trong lòng hơi tụt xuống, vội vàng đỡ người bế lên.
“Mau tiến vào! Cứu người!”
Cảnh sát và nhân viên y tế bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong kho hàng, đoàn người lập tức tiến vào.
⭐