Trong phòng bệnh, dưới ánh mặt trời, người phụ nữ nằm hôn mê trên giường chậm rãi mở mắt.
Nhìn trần nhà và đèn treo tường xa lạ trước mặt, trong mắt nàng hiện lên vài phần mê mang, không khí mang đậm mùi thuốc sát trùng khiến não bộ Chaeyoung dần dần hiện lên những cảnh tượng trước khi hôn mê.
Nàng theo bản năng duỗi tay sờ lên bụng mình, vẫn căng phồng như cũ. Thật trùng hợp, đứa trẻ trong bụng giống như có cảm ứng, giữa lòng bàn tay nàng nhô lên một bàn chân nho nhỏ.
Cũng may, đứa trẻ không có việc gì.
Trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đúng lúc đó, động tác rất nhỏ này khiến nàng ý thức được mình đang nằm trong ngực một người khác. Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Lisa đang cọ má trên đầu vai nàng nằm ngủ.
Cô ngủ rất sâu, nàng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi ủ rũ của cô một cách rõ ràng thông qua một vòng xanh tím dưới bọng mắt.
Nếu là trước đây, chắc chắn nàng sẽ đau lòng không thôi. Nhưng mà hiện tại, ánh mắt của nàng thản nhiên đảo qua gương mặt cô một lượt, không cần nghĩ ngợi mà chen chân vào trong chăn, chuẩn bị đá người bên cạnh xuống dưới đất. Tuy nhiên khi đuôi mắt thoáng nhìn độ cao giữa giường và mặt đất, nàng sửng sốt hai giây, cuối cùng rút chân trở lại.
Thôi, giường bệnh không thể so với giường trong nhà, nếu đá người lại xảy ra chuyện gì, nàng thật sự đảm đương không nổi.
Tiếp theo, nàng nhẹ nhàng hoạt động thân thể, dần dần thoát ly khỏi lồng ngực cô, nhìn tủ đầu giường bên cạnh mình, không thấy di động đâu. Lại không dám kéo ngăn kéo ra, sợ kinh động đến người bên cạnh.
Nàng cẩn thận đánh giá bốn phía căn phòng, cũng không có phát hiện ra quần áo và túi xách ngày hôm qua.
Nàng tay chân nhẹ nhàng bước xuống giường, bình tĩnh đi về phía cửa phòng bệnh. Xuyên qua cửa kính, quả nhiên, nàng nhìn thấy một người đàn ông đang canh gác trước cửa phòng.
Xem ra Lisa thật sự không muốn thả nàng rời đi. Hiện tại chỉ có ông ngoại mới có thể cứu nàng mà thôi, thế nhưng làm cách nào để liên hệ được với ông ngoại?
Giờ phút này, thân rơi vào bên trong khốn cảnh, nàng nhíu mày suy nhĩ, không hề chú ý tới phía sau đang có bóng người tiến lại gần.
Sau lưng nàng cảm nhận được sự ấm áp, một chiếc áo khoác trùm lên vai nàng, ngay sau đó nàng bị người từ phía sau ôm ngang lên.
“A! Buông ra.”
“Bác sĩ nói nửa tháng này tốt nhất nên nằm trên giường tĩnh dưỡng.”
Cô vững vàng đặt nàng lên giường bệnh vẫn còn lưu lại hơi ấm của hai người, nàng lập tức di chuyển sang đầu bên kia của giường, không quá linh hoạt đỡ bụng xoay người đưa lưng về phía cô, dùng chăn bao chặt lấy thân thể.
Nhìn thấy bóng dáng tức giận nằm co ro trong góc giường, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi. Giống như con rắn trong bụi cỏ, cô linh hoạt dịch tới phía sau nàng, vươn tay ôm lấy thân hình đầy đặn kia.
Cảm nhận được thân thể trong tay bỗng chốc cứng đờ, cô không dám có động tác gì tiếp theo, như một con rối gỗ, siết chặt nàng vào trong lòng.
“Tối hôm qua trên đường đến bệnh viện, em bị chảy máu. Bác sĩ nói tình huống hiện tại của bảo bảo có chút nguy hiểm, không cẩn thận sẽ xảy thai, cho nên nửa tháng này chúng ta phải cẩn thận tĩnh dưỡng.”
Khi nói chuyện toàn bộ hơi thở ấm áp của cô đều phun lên cần cổ trắng nõn của nàng, mỗi một thanh âm được phát ra đều dịu dàng như vừa tẩm mật ngọt vậy.
Mặc dù không nhận được câu trả lời của nàng, tuy nhiên cô vẫn cảm nhận được động tĩnh rất nhỏ ở phía dưới chăn, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng cao ngất, dịu dàng vuốt ve.
Điều này khiến cô thở dài nhẹ nhõm, cô nhắm mắt lại dùng trán cọ cọ lên đầu vai người phụ nữ, bàn tay bên ngoài phủ lên bàn tay đang đặt trên bụng của nàng. Lập tức bị hất ra, cô lại dán lên, lần này cô gắt gao nắm lấy tay nàng, rốt cuộc nàng cũng không có cách nào hất ra nữa.
Cũng may, cũng may sau khi tỉnh lại nàng chưa từng có ý định từ bỏ đứa nhỏ của hai người.
⭐