Những ngày tháng yêu đương vụng trộm của Lisa và nàng cũng được coi là khá dễ chịu.
Tuy nhiên ngày tháng trôi qua, cô càng ngày càng mong nhớ khoảng thời gian sống chung cùng nàng trước kia. Mà hiện tại mỗi ngày tan tầm, lái xe ra ngoại thành, nhận sự tiếp ứng và yểm trợ của nàng, lén lút chui vào phòng nàng. Ngày hôm sau thừa dịp mọi người còn chưa tỉnh lại, vụng trộm trốn ra ngoài.
Những ngày tháng như vậy, cảm giác hụt hẫng là có, thậm chí còn có chút mỏi mệt. Thế nhưng mỗi đêm có thể ôm vợ con đi ngủ, cũng coi như được an ủi phần nào.
Tuy nhiên, theo thời gian bụng nàng càng lúc càng lớn, đối với định nghĩa về mối quan hệ của hai người trước sau nàng vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ, điều này khiến trong lòng cô ẩn ẩn có sự bất an.
Mỗi đêm, lúc xong việc, ôm thân thể trần trụi trắng nõn vào lòng, nói bóng nói gió muốn nàng cho cô một danh phận, nhưng cuối cùng lần nào cô cũng bị nàng dỗ dành cho qua chuyện. Những việc này từng chút một chất chồng trong lòng cô, tích tụ thành ngòi nổ chuyển giao thành giận dỗi.
Mà đêm nay bên trong biệt thự Park gia, Chaeyoung khát nước, nàng bỏ qua bình nước được người giúp việc để sẵn trên tủ đầu giường, chống eo, đỡ chiếc bụng bảy tháng xuống tầng uống nước.
“Ào ào ——” Dòng nước từ miệng bình chảy xuống, rơi vào trong ly.
Bộ dáng nàng dường như không chút để ý, xuyên qua tấm rèm phập phồng bên cạnh, nhìn ra bên ngoài, không thấy chiếc Bentley quen thuộc kia đâu.
Trong đôi mắt hiện lên vài phần mất mát, lại không chú ý tới nước đã tràn ly, rơi tí tách trên mặt bàn cẩm thạch. Cho tới khi dòng nước làm ướt váy ngủ trên người nàng, nàng mới hoảng hốt phục hồi tinh thần.
Hoang mang rối loạn buông bình nước xuống, vội vàng rút giấy ăn lau vệt nước trên mặt bàn.
“Chaeyoung?” ông Park nửa đêm tỉnh dậy thấy nàng đang đứng trước bàn ăn trong phòng bếp, kinh ngạc xoa xoa đôi mắt.
“Ngoại, ông ngoại, ông còn chưa ngủ sao?”
“Thế nào? Con nhóc kia đêm nay không tới sao?”
“Ông, ông đang nói gì thế…”
“Lại cãi nhau?”
Nàng kinh ngạc nhìn ông ngoại.
“Haha, người già ngủ không sâu, dễ dàng tỉnh lại, cháu cho rằng ông không biết đêm nào cháu cũng yểm trợ cho con nhóc đó tiến vào sao?”
Nàng như một đứa trẻ phạm sai lầm, có chút xấu hổ cúi đầu đùa nghịch mấy đầu ngón tay.
“Thì ra ông vẫn luôn biết.”
“Chúng ta ra sô pha ngồi đi. Bụng lớn như vậy còn chạy xuống đây uống nước? Thím Yi không chuẩn bị sẵn nước cho cháu à?”
“Không phải, là, là cháu quên mất trên phòng có nước.”
“Hai đứa rốt cuộc ngay cả con cũng có rồi, ông nhìn ra được cháu có tình cảm với tên nhóc kia, cho nên có một số việc ông không tiện đánh đồng. Nhưng cháu là cháu gái duy nhất của ông, ông chỉ hy vọng, dù thế nào cháu cũng không nên ủy khuất chính mình, không cần bởi vì đứa nhỏ mà thỏa hiệp. Nó là tiểu bảo bối của Park gia chúng ta, nhà chúng ta nuôi được!”
Kỳ thật trong lòng ông cũng rất sợ nàng sẽ lặp lại đoạn lịch sử đen tối của mẹ nàng. Năm đó nếu không phải con bé mang thai nàng, ông cũng sẽ không ép con gái mình kết hôn với cha của nàng, rõ ràng ông biết tính tình lang thang tự do của con gái mình thế nào, cuối cùng lại tạo ra một chuỗi các bi kịch khác, haiz!
Nàng nghe được lời nói của ông ngoại, trong lòng có chút cảm động, nàng nhìn ông lão với mái tóc trắng xóa bằng ánh mắt cảm động. Gương mặt kia bị năm tháng tra tấn khiến cho hình dáng ban đầu bị phủ kín bởi những nếp nhăn, sống lưng thẳng thắn lúc trước hiện giờ cũng còng đi rất nhiều, tuy nhiên ông ngoại vẫn cứ là trụ cột lớn nhất trong lòng nàng.
“Cảm ơn ông ngoại.”
“Sắp làm mẹ trẻ con rồi còn làm nũng với ông. Có biết xấu hổ không hả?”
“Hừ, dù có lớn bằng nào thì ông vẫn là ông ngoại của cháu.”
“Ha ha ha…”
⭐