“Lisa chị làm gì thế?”
Nhìn hình ảnh không thể tưởng tượng được trước mắt, một cây thang cũ vắt ngang giữa hai ban công, cô đang lung lay bò từ bên kia sang bên này.
Sự xuất hiện đột ngột của nành khiến cô giật mình, động tác dưới chân hẫng một cái, thân mình lung lay, cây thang cũng bởi vậy mà bắt đầu đong đưa.
Đầu thang đặt tại ban công phòng Chaeyoung không có người giữ cố định, vừa mới lay động một chút liền muốn bổng đầu thoát ly khỏi ban công.
Trong nháy mắt trái tim nàng như bị treo lủng lẳng trên vách núi cao vạn trượng, nàng vội vàng kéo cửa ban công, chạy về phía cây thang, duỗi tay nắm chặt lấy chân thang.
Giờ phút này hai đầu cây thang đều có người giữ cố định, biên độ đong đưa bắt đầu giảm thiểu.
Cô nhanh tay nhanh mắt, thừa dịp khoảng cách gần, bỗng nhiên đứng dậy, dẫm lên cây thang, bước dài một bước, hai chân trước sau rơi xuống bên rìa rào chắn ban công nhà nàng.
Nàng đang định duỗi tay kéo cô về phía mình, không nghĩ tới cô lập tức lấy lại bình tĩnh, chân tay nhanh thoăn thoắt trèo qua hàng rào, cuối cùng vững vàng đặt hai chân xuống mặt đất.
Nàng sợ hãi trừng to mắt nhìn cô đang đứng thẳng trước mắt mình. Tình huống vừa rồi nàng cảm giác như mình vừa chạy thoát khỏi con đường tử thần vậy. Mặc dù người leo thang không phải là nàng, nhưng giờ phút này nàng chỉ biết đứng thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Hai chân giống như bị mất hết sức lực, mềm nhũn trực ngã.
“Vợ ơi!” cô bước một bước lớn, lập tức đỡ lấy eo nàng, đỡ nàng dựa vào trong ngực mình, toàn bộ trọng tâm đều dồn lên người cô.
“Không có việc gì, không có việc gì.” cô vuốt ngực giúp nàng thuận khí, sau đó đỡ nàng xoay người bước vào trong phòng.
“Này? Nhóc kết hôn từ khi nào vậy? Ngay cả con cũng có luôn rồi.” Sư tỷ nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của hai người.
Trong phòng, cô đỡ nàng ngồi lên giường, tay áo cô bị nàng túm chặt, ngay sau đó nàng vòng tay lên ôm lấy cổ cô, không chịu buông ra.
Cô cũng trở tay ôm lấy thân hình hơn bảy tháng của nàng nhẹ nhàng dỗ dành.
“Ngoan nào, chị không sao, không có việc gì, đừng sợ.”
Nàng vẫn đang thở phì phò, thậm chí thân mình còn bắt đầu phát run, đôi môi hồng nhuận ngày thường giờ phút này lại không có một tia huyết sắc, hai tròng mắt lộ ra vài tia máu sợ hãi, hiển nhiên nàng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc nguy hiểm lúc vừa rồi.
Cô siết chặt người trong lòng, nắm tay để nàng vuốt ngực mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim.
“Bảo bối, chị sai rồi, sau này chị sẽ không như vậy nữa. Em nhìn chị đi.” cô cúi đầu, trán đối trán với nàng, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt đang mất đi tiêu cự, ý đồ gọi ý thức nàng trở về.
Khóe mắt nàng vẫn còn dấu vết của nước mắt, xung quanh mắt một mảnh phiếm hồng, hiển nhiên trước đó cô vừa khóc lớn một trận.
Cô càng thêm tự trách, kéo chăn trên giường đắp lên người nàng, muốn giúp nàng không còn run rẩy nữa.
“Ngoan, ngoan, hiện tại chúng ta rất an toàn, không sao, không sao.”
⭐