Trong căn phòng xa hoa, Lisa bế người phụ nữ đang đau đớn, đi về phía bồn tắm hình tròn đang không ngừng bốc hơi nước.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng đặt nàng vào trong nước.
“Nhiệt độ nước thế nào? Có cảm thấy đỡ chút nào hay không?”
“Được, được rồi…” Dòng nước ấm áp quả thật đã làm giảm bớt một chút đau đớn, nhưng mặc dù vậy vẫn chỉ giống như một ngọn nến đang cố hòa tan một núi băng, hoàn toàn không đủ.
“Tiếp theo, đặt sản phụ nằm xuống, mở hai chân ra.” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng chỉ đạo của bác sĩ khoa sản.
“Tới.”
Lisa trầm mình vào bồn nước tắm, nàng cũng phối hợp mà mở hai chân ra.
“Không được, eo bị lệch rồi.” nàng chỉ cảm thấy bồn tắm cứng rắn trơn tuột, khó chịu nhíu mày.
Cô thấy thế, tròng mắt đảo hai vòng. Sau đó cởi bỏ quần áo, toàn thân chỉ còn lại một cái quần lót, vươn chân bước vào bồn tắm.
Chaeyoung cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình của cô, nàng gian nan xê dịch, phối hợp để cô thuận lợi tiến vào.
“Như vậy có đỡ hơn chút nào không ?” Giờ phút này cô ngồi ở phía sau, hai chân vòng quanh thân mình cồng kềnh yếu đuối đằng trước, toàn bộ thân hình gần như bao phủ cơ thể cồng kềnh của nàng.
“Ừ.”
Dường như từng cơn đau đã phần nào chậm hơn một chút.
Khó khăn lắm nàng mới lấy lại được chút lý trí, đánh giá chung quanh. Giá gỗ bên cạnh bồn tắm đặt sữa bột và đồ dùng cho trẻ sơ sinh mà hai người đã chuẩn bị từ trước.
Hai chiếc ghế nhỏ bên cạnh tủ đầu giường cũng được dọn đến gần bồn tắm, ghép thành một chiếc bàn trà không lớn không nhỏ, trên đó đặt một bát canh gà nóng hầm hập.
“Chồng ơi…”
“Hả? Rất đau sao?” cô lập tức cúi đầu xuống, nhìn người trong ngực.
“Sau này em sẽ không bao giờ lén chạy ra ngoài nữa, em thật sự biết sai rồi.” Cái miệng tái nhợt không một chút huyết sắc của nàng hơi mấp máy, đôi mắt long lanh ánh nước, nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống và quay trở lại hốc mắt.
“Không sao, là chị sai, chị không nên ở thời điểm em còn chưa chuẩn bị tốt đã khiến em mang thai.” cô nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ướt nhẹp trên trán nàng ra sau tai, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn ủy khuất này, trong lòng cô áy náy muốn chết.
Nếu không phải tại cô, bảo bối của cô không đời nào phải chịu loại thống khổ như vậy!
“Đồ ngốc, em nguyện ý. Lúc trước chị vì cứu em mà cam tâm tình nguyện để ba tên lưu manh kia đánh vỡ đầu chảy máu, đối với chị, em sao có thể không nguyện ý.”
Lời này khiến hai mắt cô thoáng chốc ngập tràn kinh ngạc.
“Em, em biết rồi?”
“Đã sớm biết.”
“…”
Cô nhìn khuôn mặt điềm tĩnh trong lòng, hơi hơi há mồm, nhưng cuối cùng lại không có tiếng động nào phát ra.
“Đút canh gà cho em.”
Nàng hơi cau mày, dường như lại bắt đầu cơn đau mới. Hao tốn thể lực suốt cả một buổi chiều, phải ăn gì đó để bảo trì thể lực mới phải.
“A, được được.” Lời nói của nàng khiến cô đang ngây người bỗng chốc giật mình tỉnh táo, nhanh chóng với tay lấy bát canh gà bên cạnh, thật cẩn thận đút cho nàng.
Nàng ăn hết gần nửa bát canh liền bị cơn đau đớn đang dần mãnh liệt kia tra tấn tới mức không có cách nào nuốt xuống được, chỉ có thể gắt gao nắm chặt cánh tay của cô mà thôi.
Dần về sau, nàng vẫn nhịn không được phải bật khóc thành tiếng, dần dà lại đau tới mức thật sự không có nửa phần sức lực để mà khóc thút thít, nước mắt chỉ có thể lặng yên từng giọt từng giọt trào ra khỏi khóe mắt.
Lần đầu tiên trong đời Lisa cảm thấy mình vô dụng như vậy, ngoại trừ việc an ủi ra thì cô không có cách nào giảm bớt nửa phần thống khổ giúp nàng.
⭐