[ H+ ] Năm Năm [lichaeng]

Mọi thứ dường như trở lại vạch xuất phát.

Nói là "dường như", bởi vì cuộc sống cũng thay đổi phần nào.

Ví dụ như, Chaeyoung nhận ra rằng mình và Leeseo đang dần xa cách.

Trước kia Leeseo sẽ chủ động kể cho nàng nghe tình huống trong nhà, nhưng kể từ ngày cô bé vô cớ trốn học, ngoài học tập ra, dường như cô bé còn bận rộn đó đây, có lẽ là làm thêm, cũng có lẽ là chuyện khác, nhưng nàng không hỏi.

Không thể phủ nhận, như vậy mới là quan hệ cô trò bình thường.

Việc nào ra việc đó, cô bé có chuyện cần làm, bàng cũng không thừa thời gian để xen vào việc của người khác.

Cuối tuần thi cuối kì, một học kỳ sắp kết thúc, nàng bề bộn công việc trường lớp, bận đến mức thứ bảy cũng phải đến trường báo cáo.

Lisa rất hiếm khi thấy nàng dậy sớm vào cuối tuần.


Hôm nay không phải ngày làm việc, cô quỳ một gối, vừa giúp nàng mặc quần tất vừa nói: "Hôm nay nhiệt độ thấp nhất là -20°C, bao giờ đến văn phòng em nhớ kiểm tra máy sưởi, không lại bận đến mức người ngợm run lên mới biết là mình lạnh."

Gần đây máy sưởi trong văn phòng có vấn đề, nhiệt độ thay đổi thất thường, khiến nàng chảy nước mũi vài lần. Tối hôm kia nàng chỉ thuận miệng phàn nàn với cô một câu, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.

"Em biết rồi. Hôm nay văn phòng đâu chỉ có mình em, cả tổ ngữ văn đều phải đi đấy." cô bảo nàng đứng lên, quần tất quá chặt, cô phải tốn chút sức mới mặc được cho nàng. Cô vỗ lên mông nàng, khẽ nhéo một cái: "Xong việc thì gọi cho chị để chị tới đón."

"Không cần đâu, chị về nhà nấu cơm chờ em, em muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Lại nữa? Em không thấy ngán à?"

"Chắc ăn thêm hai bữa nữa thì sẽ ngán."

Lúc này nàng còn chưa biết, phải một tháng sau nàng mới lại được thưởng thức món sườn xào chua ngọt ấy.

Cuộc họp chủ nhiệm lớp diễn ra khoảng hai tiếng, nàng khom lưng mát xa cẳng chân hơi sưng, hỏi Karina: "Lát chia bài thi xong là hết việc phải không?"

"Chắc thế. Tối qua cậu làm gì mà hôm nay có vẻ phờ phạc thế?"

"Còn có thể làm gì? Hôm nay không được ngủ đủ giấc nên mới thế đấy."

"Này, cậu sớm sớm kết hôn rồi ở nhà chăm con đi, cần gì phải vất vả như vậy?"

"Chưa nói đến việc có thể kết hôn được không, cho dù tôi kết hôn thật, sinh con xong, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm việc. Hai chuyện này đâu có mâu thuẫn."

"Tôi lại khác cậu, bao giờ cưới xong tôi nhất định sẽ ngồi ì ở nhà chứ không để bản thân mệt phờ nữa. Ngày nào cũng phải đối mặt với đám học sinh không bớt lo kia, tóc tôi sắp rụng sạch đến nơi rồi. Cậu ý, sống thì sống chậm, nói khó nghe chính là lười nhác, thế mà còn không chịu bỏ việc, cậu không thấy mệt à?"


"Mệt chứ. Karina cậu có mang chìa khóa nhỉ."

"Có có có."

Câu chuyện nhảm nhí kia cứ thế ngừng lại. Chỉ mình nàng biết nàng không cảm thấy suy nghĩ của mình có gì sai, đặc biệt là khi ở bên Lisa.

Công việc kết thúc vào lúc 3 giờ chiều, thời gian hẵng còn sớm. Karina mời nàng dạo một vòng quanh khu phố ăn vặt ở cổng sau, nhưng vì nhớ thương món sườn xào chua ngọt của cô nên nàng uyển chuyển từ chối, rời khỏi văn phòng một mình. 

Cổng trước của trường cấp 3 Hana Academy Seoul cách xa tòa nhà văn phòng. Giữa tiết trời rét căm căm, nàng vòng vào một con đường tắt, khi đi qua khu ký túc xá, thi thoảng lại có tiếng cười vang truyền vào tai, khóe miệng nàng bất giác cong cong.

Mí mắt chợt lạnh cóng, nàng nâng tay lau giọt nước đọng. Vài bông tuyết đậu trên tay áo, lầu bầu: "Sao lại có tuyết nhỉ..."

May mà khi trời đổ tuyết, thời tiết sẽ không còn không rét căm.

Chaeyoung kéo cổ áo, hai tay đút túi, chậm rãi bước về phía cổng trường, trên đường còn bắt gặp vài học sinh mặc thường phục. Dường như các em không nhận ra nàng, thậm chí còn quan sát vài bận rồi mới rời mắt. Nàng mừng thầm, xem ra khi không có sự tách biệt giữa đồng phục và thường phục, trông nàng vẫn khá trẻ trung đấy chứ.

Thấy sắp đến cổng trường, nàng rút di động ra gọi xe, nhận được thông báo chấp nhận đón khách, nàng đến đứng cạnh cửa phòng bảo vệ, ngắm tuyết rơi trong lúc chờ xe. Khi không quá lạnh lẽo, mùa đông vẫn rất đỗi xinh đẹp.


Vào ngày tuyết đường xá trơn trượt, mãi mà chưa thấy xe đâu, nàng ngáp một cái, trông thấy một người mà nàng không lường đến.

Leeseo.

Cô bé có đôi mắt to cùng khuôn mặt nhỏ, vóc người mảnh dẻ, xinh xắn, thường khoác một chiếc áo lông đen vừa dày vừa nặng ngoài đồng phục trường, nhìn từ xa tựa như một bao tải đen đang di động. Sở dĩ nàng nhận ra cô bé là nhờ chú thỏ đồ chơi treo trên cặp sách —— đó là quà tặng kèm khi mua đồ uống trong chương trình tổ chức bởi cửa hàng trà sữa của Ye Seul.

Thấy Leeseo cúi gằm cả quãng đường, nàng đang nghĩ xem có nên gọi cô bé lại hay không thì sau hai giây do dự, nàng lộ vẻ ngờ vực.

Cô bé ngừng trước một chiếc xe, không mở cửa xe ngay mà gõ lên cửa kính. Cửa kính hạ xuống, người ở trong xe bị thân hình "khổng lồ" của Leeseo che kín, không biết hai người nói gì, thật lâu sau cô bé mới mở cửa ghế lái phụ rồi ngồi vào.

Ở bên Lisa lâu như vậy, những cái khác nàng không dám khua môi múa mép, nhưng riêng kiến thức thì lại được tiếp thu rất nhiều. Nàng có ấn tượng với dòng ô tô này. Xe tạm thời không có ý rời đi, nàng híp mắt nhìn nó mấy lần, cúi đầu gõ biển số xe lên di động. Đúng lúc này tài xế gọi đến, nàng bắt máy, lúc ngẩng đầu lên thì chiếc xe kia đã biến mất.

Rốt cuộc gần đây Leeseo đang làm gì?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận