Khi Chaeyoung biết Ye Seul từng tìm mình thì đã là chuyện của một tháng sau.
“Lisa không nói gì với cô hả?”
“Làm sao thế?”
“Không có gì. Tôi chỉ không ngờ Lisa sẽ tốt với cô đến mức ấy thôi.”
Người nợ ân tình là nàng, cô chẳng những chủ động trả nợ thay nàng khi nàng chưa ngỏ lời mà còn không thèm tranh công, như thể chuyện ném tiền qua cửa sổ ấy chẳng là gì, làm cô ta ghen tỵ muốn chết.
“Thì chị ấy tốt thật mà. Nhưng lúc trước cô tìm tôi có chuyện gì hả?”
“Lisa nhà cô giải quyết xong xuôi hết rồi. Biết ngày đấy Lisa nhà cô đã nói gì với tôi không?”
“Không, chị ấy đã nói gì thế?”
“Tôi không sợ cô ấy nợ ân tình thay tôi, tôi còn ước cô ấy lợi dụng tên tuổi của tôi để giải quyết vấn đề, làm cho chuyện giữa chúng tôi vĩnh viễn không thể tính rõ là tốt nhất.” Sau đó, cô ta mếu máo chê bai: “Bỉ ổi chết đi được!”
Nàng lại hiểu vì sao Lisa nói như thế.
Cô thấu hiểu nàng, tựa như nàng hiểu thấu cô, thậm chí còn nắm rõ lối sống, thói quen và sở thích của nàng hơn chính bản thân nàng. Nàng thích giữ khoảng cách giữa bọn họ, luôn suy nghĩ về cuộc sống sau khi chia tay, còn Lisa ư? Cô biết nàng ngoài nóng trong lạnh, nhưng lại chẳng hề buông tay. Nàng càng muốn giữ kẽ thì cô càng muốn biến khoảng cách giữa hai người thành con số âm, cho dù có phải mất bao nhiêu năm trời.
Nàng muốn cho tất cả mọi người biết cô tốt đến nhường nào, rồi lại ích kỷ muốn giấu cô đi.
“Đấy không phải là bỉ ổi. Sau này cô nhất định cũng sẽ gặp được một người bằng lòng đào tim móc phổi vì cô, khi ấy cô sẽ hiểu.”
----------------
Tháng sáu là thời điểm kỳ thi đại học diễn ra, là một trong số những nơi được chọn làm điểm thi, trường Hana Acedemy Seoul phải tạm đóng cửa trước một tuần, học sinh khối mười một có thêm năm ngày nghỉ trong khoảng thời gian này.
Nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi, nàng đến bệnh viện một chuyến.
Khi có kết quả kiểm tra, nàng ngơ ngác ngồi vuốt bụng trên dãy ghế nằm trong hành lang, đôi mắt mơ màng, ngơ ngẩn vì tin vui đến quá bất ngờ.
Nàng… thực sự có thai rồi.
Kể từ lúc Lisa nói muốn có con, mỗi khi làm tình, cô đều không dùng bao cao su. Bụng im hơi lặng tiếng mấy tháng, nàng đã sắp sửa quên mất chuyện này, nếu kinh nguyệt không đến trễ một tháng thì nàng đã chẳng nghĩ tới việc ghé bệnh viện để kiểm tra.
Hết xóa rồi lại viết, viết rồi lại xóa nội dung trong khung chat, nàng không biết nên nói với cô thế nào, cuối cùng vẫn dùng những con chữ dễ hiểu nhất: [Chị sắp được làm ba rồi.]
Hai mươi phút sau, cô có mặt tại bệnh viện, trong khi lái từ công ty đến đây cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút.
“Sao chị đến nhanh thế?”
“Không chậm được. Thật à?”
“Sáu tuần rồi. Sao chị chỉ hỏi mỗi con vậy?”
“Chị cứ đắn đo mãi lý do làm em chán ăn mấy ngày gần đây, hóa ra là vì con đến.”
“Em vẫn thấy hơi buồn. Lisa sau này con chào đời thì chị có thương con bỏ em không?”
“Không đâu.”
“Con đến đột ngột quá, em còn chưa chuẩn bị tốt đâu.”
“Tương lai còn dài mà.”
“Ừm… Chị vẫn sẽ yêu em thật chứ?”
“Thật. Dù có con thì mình cũng nên sống vì chính mình, đúng không nào? Vợ của chị là em cơ mà.”
“Thế còn được.”
Chaeyoung nép vào lòng cô, nở nụ cười dịu dàng hơn bao giờ hết. Nàng nhìn vạt nắng xuyên qua ô cửa sổ cuối hành lang và in nghiêng trên mặt đất, như thể mặt trời thiếu đi một cái miệng, những đốm sáng rải rác như nốt nhạc, lộng lẫy vô cùng.
Thật đẹp biết bao.
⭐