"Cậu trai trẻ , cậu không được vào khu vực VIP!"
Hơn 12 giờ đêm rồi, trốn ra được ký túc xá đã không dễ dàng, bắt xe đến đây cũng đã thực mệt mỏi, cuối cùng lại bị chặn ngăn trước cửa.
"Tôi....tôi là bạn thân của Im Nayeon, cô ấy say lắm rồi, có người gọi điện bảo tôi đón cô ấy về. . . .làm ơn hãy cho tôi vào!"
Hai tên bảo vệ liếc nhau một cái rồi cũng chịu cho vào, JungKook thầm nghĩ vận khí mình tốt, đến bản thân cũng không ngờ bọn họ dễ dàng cho vào như vậy.
Còn tưởng phải tốn thêm một quãng thời gian chứ.
Nhưng vấn đề là, nơi đây có hơn 50 căn phòng VIP khác, làm sao để biết cô bạn thân của cậu đang ở đâu chứ?
Nghĩ muốn gọi lại để hỏi số phòng nhưng điện thoại vang lên ba tiếng bíp.
Cuối cùng JungKook đành phải đi kiếm từng phòng, không ai biết trong quá trình tìm kiếm đó cậu đã nhìn thấy những thứ đáng sợ thế nào đâu.
Cũng thật may mắn, Nayeon ở phòng khoảng hai mươi mấy, quả thật đã say đến mức không còn phân biệt được đêm với ngày.
Căn phòng này đèn thì năm bảy màu, đã vậy còn mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực, không những thế mùi thuốc lá cùng bia rượu nồng nặc khắp nơi.
Cậu tự hỏi làm sao lại có người có thể cảm thấy vui vẻ ở một nơi như thế này?
"Nayeon, tớ là JungKook đây, tớ đưa cậu về!"
JungKook đến gần, khẽ lay cô bạn đang ngồi ở ghế sofa nhưng Nayeon bỗng dưng bật dậy, ngã nhào vào người đàn ông ngồi bên cạnh.
"NamJoon à, Joonie , sao anh lại cho em uống nhiều rượu như vậy chứ? Joonie....anh không được. . . .em không được. . . ."
Lúc này JungKook mới để ý đến những người xung quanh khác trong căn phòng, ngoài người đàn ông này thì không còn ai quan tâm đến kẻ mới vào là cậu.
Người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Kim NamJoon mới gặp lúc sáng, anh trai của Kim Taehyung đây mà.
"A....thật ngại quá....không ngờ lại gặp anh ở đây.....tôi là bạn học của Nayeon, có người nói cô ấy đang say ngất ở đây nên tôi đến để đưa cô ấy về!"
Trong mắt của JungKook, Kim NamJoon là một chàng trai tốt, cũng được xem là hình tượng lý tưởng trong mắt của các cô gái, nhưng thấy hắn xuất hiện ở nơi này hình tượng đó trong mắt JungKook có hơi tụt dốc.
Một chút thất vọng, thì ra cũng như em trai hắn.
JungKook cố gắng để vực Nayeon dậy, nhưng có lẽ cậu vẫn không đủ sức.
"Để tôi giúp!"
Thật ra nếu Kim NamJoon không lên tiếng, có lẽ cậu sẽ cảm thấy khá ngượng ngùng, thật không biết phải làm sao để đưa Nayeon về nữa.
"À......cảm ơn!"
Nghĩ một tí, JungKook cảm thấy vẫn là không nên gần gũi với tên NamJoon không thì cái con người kia mà biết được chắc chắn sẽ.....
NamJoon nhẹ nhàng bế Nayeon lên, hai người nhìn vậy bất quá cũng không thể hoà hợp.
Tuy Nayeon là bạn thân mình nhưng cậu có cảm giác Nayeon không thể nào cặp với NamJoon, có lẽ chỉ là cảm giác.... Trên đường đi ra taxi hai người cũng không ai cất tiếng nói, thậm chí cả Nayeon đang say cũng không thấy lèm bèm.
JungKook cũng không khỏi nhìn sang NamJoon, phát hiện hôm nay hắn giống như có chuyện buồn, nhưng nụ cười nhẹ nhàng vẫn trên môi.
Có lẽ trong cô nhi viện toàn các bác lớn tuổi nên JungKook cũng nhiễm phần nào cái việc nhìn người.
Cậu cho rằng NamJoon này cũng không đơn giản, ít nhất, hắn che giấu cảm xúc rất tốt.
"Thật cảm ơn, để tôi đưa cô ấy vào taxi!"
JungKook dìu Nayeon ngồi vào taxi, nhưng vừa ngồi xuống, Nayeon bỗng đẩy cậu một cái thật mạnh khiến cậu ngã xuống lề đường.
Lúc nãy đi rất vội nên JungKook cũng chẳng màng thay đồ, chỉ mặc thêm một cái áo khoác dài, lúc này bị đẩy xuống mới thấy bộ đồ ngủ hình con thỏ vẫn còn bên trong.
NamJoon nhìn có chút buồn cười, phát hiện cậu đang ngượng ngùng thì hắn liền quay đi, nhưng vẫn lịch sự đỡ cậu dậy.
Nói là quay đi nhưng hắn vẫn thấy trong chiếc bộ ngủ đó lộ ra vùng bờ ngực non nớt trắng trẻo.
"Cô ấy say rồi, tôi về trước!"
JungKook nhanh chóng chạy vọt vào bên trong taxi, nhanh đến mức NamJoon còn chưa kịp đưa tiền cho tài xế.
Lúc nãy cậu thấy rất rõ ràng, NamJoon kia đã nhìn lướt qua, thậm chí trên môi còn có ý cười, đúng là anh em cùng huyết thống chẳng khác nhau là mấy!
JungKook nhìn sang Nayeon, thấy cô mặc váy ngắn nên JungKook muốn chỉnh lại cho cô bạn tướng ngồi thoải mái.
"Biến ra!"
Chẳng ngờ Nayeon say đến quên trời đất, vung tay vào mặt cậu một cái, chiếc nhẫn to đùng không ngại ngùng đập thẳng vào mặt JungKook.
Thật may là gần mắt thôi chứ chưa tới mắt, JungKook thầm nghĩ, Nayeon chắc là tưởng cậu thành mấy tên biến thái rồi.
---------
JungKook cả đêm qua đều ngủ tại phòng của Nayeon, cứ sợ bạn mình lại cần gì đó.
Nhưng buổi sáng vừa mở mắt ra liền hốt hoảng.
Không biết Nayeon đã thức dậy từ bao giờ mà cứ ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt có chút rùng rợn.
"Làm sao cậu quen được NamJoon?"
Vừa tỉnh dậy nên có chút mơ màng, bất quá lời nói của Nayeon nghe thật nghiêm trọng, thái độ cũng khác hẳn hằng ngày.
"À, tớ gặp anh ấy ở công ty, có chuyện gì sao?"
Nghe đến đây, sắc mặt Nayeon mới hoà hoãn lại được chút ít, cô nhìn JungKook mỉm cười.
"Thế à? Hôm qua đẩy ngã cậu, thật xin lỗi nhé! Tớ say quá!"
Nayeon xoa xoa lấy hai huyệt thái dương, hôm qua bị chuốc nhiều quá đến giờ vẫn còn nhức đầu dữ dội.
Thấy cô bạn trở lại bình thường, JungKook thầm nghĩ chắc là tác dụng phụ của rượu thôi, nghĩ thế cậu lại đùa giỡn.
"Ai nha! Cái mặt xinh đẹp của tớ bị bầm tím rồi cậu phải làm sao đây nha?"
"Ôi tớ còn đánh cả cậu nữa à, thật xin lỗi, lát tớ trang điểm cho cậu...."
"Người ta không thích,....."
----------
Những ngày sắp tới đây JungKook đều phải đến trường nên tạm thời công việc phiên dịch đều được trao đổi qua email.
Cái cục máu bầm to đùng ngay bên mắt cũng thành tiêu điểm bàn tán của mấy thanh niên không có việc gì làm.
Học xong năm này sẽ lấy được bằng cao đẳng, nhưng mà công việc văn phòng vốn không phải là công việc mơ ước của cậu.
Thời trang....cậu cảm thấy hứng thú hơn nhiều.
Nhưng cái ngành thời trang này muốn đi cũng không phải dễ, JungKook cuối cùng cũng quyết định chọn một cái ngành an toàn, dễ dàng hơn để sớm ngày giúp đỡ được cô nhi viện.
Đang ngồi học bỗng dưng điện thoại rung vài cái, JungKook lén mở ra coi phát hiện có số lạ gọi đến nên không muốn bắt máy. Nhưng người đầu dây bên kia cũng thật kiên nhẫn, gọi đi gọi lại đến mấy cuộc nên JungKook đành phải bắt máy trong tình trạng lén lút.
Thầy đang giảng đến đoạn quan trọng, cậu thực không muốn bỏ lỡ.
"Alo?"
JungKook cúi thật thấp người xuống, nói thật khẽ nhưng vẫn gây sự chú ý của những học sinh xung quanh.
"Này, tại sao không bắt máy?"
"Tôi có quen anh đâu mà bắt máy?"
JungKook có chút bực mình, gọi điện đúng lúc người ta đang bận đã vậy còn nói chuyện kiểu ra lệnh nữa chứ, anh ta nghĩ mình là ai. Huống hồ chi còn không quen biết.
"Cậu thậm chí còn không lưu số sếp của mình?"
"..."
"Tại sao không đến công ty?"
Taehyung có chút gắt gỏng, thật ra hắn làm vậy đều có lí do cả.
"Tôi đang học, anh không coi hồ sơ à?"
JungKook vừa nói dứt lời liền nghe tiếng cúp điện thoại, đúng là cái con người không biết nói làm sao, nghĩ kĩ lại NamJoon kia vẫn còn tốt chán.
Không lâu sau đó điện thoại lại rung, vẫn là số của cái tên đó, JungKook nhất quyết không nghe.
Cứ như vậy vài lần, điện thoại không rung nữa, lần này lại là tin nhắn.
- Em xuống ngay chỗ sân khấu ngay cho tôi -
_____