Chaeyoung ngây người ra, trái tim bắt đầu đập nhanh.
Đội nhiên muốn khóc.
____ Không được khóc!
"Em muốn đi về."
Lisa cụp ô lại, đi theo phía sau nàng.
Bóng lưng của nàng nhìn rất quật cường bước chân vội vã, cánh tay đưa lên mặt lau một cái.
Cô đuổi kịp nàng, đi bên cạnh.
Nàng bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô đôi mắt đỏ bừng.
"Cô ấy không phải bạn gái của chị đúng không?"
"Ai cơ?"
"Cô gái đưa cái khăn cho chị."
"Em đến tìm tôi?"
"Có phải hay không?"
"Không phải."
Sao nàng lại có thể nghĩ cô là người một chân đạp hai thuyền cơ chứ?
"Hức... "
Hai người nổi bật dưới ánh đèn của tàu điện ngầm, váy của Chaeyoung bị ướt một bên.
"Sao nói khóc là khóc được liền vậy?"
"Chị có bạn gái không?"
Đôi mắt của cô đỏ hoe, nước mắt tràn ở đáy mắt, nhưng cô vẫn rất kiên định, bướng bỉnh, đặt hai tay vào túi áo.
Dường như tàu điện ngầm ở xung quanh không liên quan đến họ.
Người đi đường vội vàng, cầm cái ô ướt sũng, để lại một vệt nước dài trên sàn sáng bóng.
Một cái tàu điện ngầm đi qua, đường hầm trở nên trống vắng, đèn biển quảng cáo sáng lên, là quảng cáo điện thoại của Sony, trên đó viết:
___ Bây giờ giữa chúng ta không có bí mật nữa.
"Không có."
"Vậy chị có muốn có bạn gái không?"
"Em như vậy là đang ép mua ép bán."
"Có muốn hay không?"
Nếu như đối phương không có tình cảm với bạn, sao có thể nhiều lần để bạn tùy ý thăm dò rồi theo đuổi cơ chứ?
Đúng là không thông minh!
"Có."
"Lập lại lần nữa?"
"Có."
"Ôi mẹ ơi." nàng che miệng mình lại, nước mắt chảy xuống.
Bỏ tay khỏi túi áo, ảnh chụp rơi đầy đất.
Lisa ngồi xổm xuống, Chaeyoung nhanh tay nhặt lên, không muốn cô nhìn thấy.
"Chụp nhiều vậy?"
"Đừng nhìn, đừng nhìn."
"Nào, đi về thôi."
Nàng ôm chặt cái túi của mình, bị cô kéo vào cửa tàu, bây giờ chắc không đi nhầm tàu nữa a.
.........
Cô đi cùng nàng vào trong ngõ hẻm, suốt đường đi nàng đều nhìn cô, mỗi lần nhìn xong đều cười trộm.
"Sao em vẫn cười vậy?"
"Vui vẻ."
Câu trả lời rất đơn giản, rất thẳng thắn.
Các hạt mưa tích ở cành hoa rơi xuống, biến mất vào vũng nước. Nước ở hai bên cống liên tục chảy vì đợt mưa vừa rồi.
"Em có phải người bạn gái đầu tiên của chị không?"
Cô gật đầu.
Nàng lại cười, dừng lại đánh một đấm vào tường.
"Em làm gì thế? Đau."
"Đau, thì mới chứng tỏ đây là thật."
Cô nên làm gì đây?
"Việc chị cần làm là phải thích em rất thích em."
"Lúc nào thì bắt đầu thích chị?"
"Mua táo đỏ."
Thì ra là vậy, thảo nào tay đấm vào tường mà vẫn còn cười được.
"Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Không phải."
"Gì cơ?"
"Trước đây chị từng gặp em rồi. Em đứng ở bên dòng sông, còn nhảy ở quảng trường."
Bước chân vui vẻ dừng lại......
Chaeyoung cắn môi, nàng cứ nghĩ rằng, chỉ mình nàng đơn phương, không nghĩ đến cô đã biết nàng từ lâu rồi.
Ở trước mặt cô hết nhảy rồi đùa nghịch, thật là xấu hổ.
Nàng ngồi xổm xuống hai tay ôm mặt.
"Sao vậy?"
"Để cho em yên tĩnh một lúc."
Lisa cảm giác được nàng đang xấu hổ, ngồi xổm xuống muốn đưa tay sờ lên mặt nàng, không ngờ nàng nhích sang một bên, cô suy nghĩ một lúc, hô to một tiếng: "Rết kìa."
"Đâu đâu?"
Cô mỉm cười, nàng nghe thấy tiếng cô cười, biết mình bị cô trêu đùa: "Chị lừa em, nhìn chị không giống người sẽ đi lừa người khác."
"Sao chị lại không giống người đi lừa người khác?"
"....."
"Chaeyoung."
"Dạ?"
"Em không biết ý nghĩa của từ đoạn chương sao?"
Có ý nghĩa gì?
___ đoạn chương.
"Thì ra chị đã sớm nói."
Cô nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của nàng, không được tự nhiên gật đầu.
"Trời ơi! "
"...."
Buổi tối nàng đến dưới cửa sổ phòng cô nói chuyện với cô, mà nàng không biết rằng, dáng vẻ tươi cười kia của nàng đã vào giấc mộng của cô.
Trên đời này, đáng ngưỡng mộ là sự chân thành.
Mà nàng, lần nào cũng khiến cô cảm nhận được điều đó.
"Thật sự là bất ngờ! "
Trong hẻm nhỏ, hoa Thất Lý Hương rơi xuống vũng nước, nhuộm một màu trắng........
Hoa Thất Lý Hương ngày càng nở nhiều, hương thơm ngày càng thơm ngát.
Nàng làm tặng cô một cái ví tiền, mặt trên cái ví có thêu một chữ Li.
Nhìn rất đẹp, thật là muốn đem cả người và tiền cất đi.
..........
Ye Jin biết được nàng đang yêu, thở phào nhẹ nhõm, bà cứ tưởng rằng cô con gái của mình sẽ vẫn tiếp tục ngốc nghếch mãi cơ chứ.
Tuy nhiên, cô khóc kia cũng được, nàng kiên trì theo đuổi, ngây ngốc một năm mới theo đuổi được.
"Con phải giữ mình cho tốt, đừng để bị thiệt thòi."
"Mẹ, chị ý sẽ không làm gì con đâu." Có mà nàng làm gì cô thì có, hôm qua nàng còn mới sờ soạng cô, khiến cô cương cứng tại chỗ, khuôn mặt kìm nén mà đỏ bừng.
Như vậy nàng rất vui.
"Con thì to gan rồi, mẹ mà không nhắc nhở con, chỉ sợ con sẽ xằng bậy."
"Mẹ, con nghĩ con đã gặp được một người rất tốt."
"Nếu con cảm thấy được, thì dũng cảm lên, hai người yêu nhau mà đến được với nhau đó là một chuyện hạnh phúc."
Hai người đều có tình cảm với nhau, đúng là không phải ai cũng may mắn như vậy.
........
Gần đây, buổi tối nào cô cũng có điện thoại, cho dù đang luyện thư pháp, cô cũng dừng bút lại ra ban công nghe điện thoại.
Mấy người bạn cùng phòng tụ lại một chỗ nói nhỏ....
"Tớ đoán, nhất định là cái cô gái tên Chaeyoung gọi."
"Tớ cũng nghĩ vậy, chắc chắn là em ấy, mỗi lần Lisa gặp em ấy đều rất lạ."
Khi cô đi vào, bị bọn bạn cùng phòng truy hỏi đến cùng, quả nhiên, đúng như dự đoán của bọn họ.
"Đã nói rồi, theo đuổi Lisa cần phải kiên trì đến cùng, các cậu nhìn cậu ta đi, không phải là bây giờ đang đã rơi vào tay con gái nhà người ta rồi sao?"
Kiên trì theo đuổi, cũng không phải, bọn họ không biết. Mọi người xung quanh đều cảm nhận được, dạo này cô thích cười hơn xưa, cảm giác bớt đáng sợ hơn, trước đây muốn nói đùa với cô cũng không dám.
"Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, bao giờ ông trời mới ban cho tôi một cô gái nhiệt tình như vậy đây a?"
Những người khác trả lời: "Cậu cứ mơ tiếp đi."
.......
Sau khi chính thức qua lại với nàng, cô mới thấy được tinh thần phấn chấn của nàng, có thể nói là tinh lực dồi dào.
Nhiều lần đi tìm nàng, đứng ở dưới chung cư nhà nàng, đã thấy nàng đang ngồi ở ban công chờ cô, trên tay cầm một bát ô mai, nhìn thấy cô, liền đặt bát ô mai xuống mở cửa chạy xuống, lần nào cô cũng phải dùng lực đứng thẳng mới tiếp được nàng.
Tay đặt lên cái mông mềm mại căng tròn của nàng, nụ hôn liên tục rơi xuống mặt cô, Lisa ngửi thấy hương thơm ngọt ngào trong miệng nàng.
Cảm giác có chút say.
Đôi chân kẹp chặt vào eo cô, cô cảm nhận được một loại ấm áp chưa từng có trước đây.
Chaeyoung rất đẹp, bây giờ cô mới nhận thức được điều này.
Chỗ nào đó ngẩng đầu lên khí thế bừng bừng, cơ thể không nhịn được mà rung động.
Đêm đó, tỉnh lại sau một giấc mộng tươi đẹp, đũng quần cô bị ướt một mảng.
Cô cầm cái quần đó đi giặt.
Lisa vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, trong học tập, cô có thể duy trì sự xuất sắc và chăm chỉ, giáo viên rất thích cô. Cô là một người có nguyên tắc, không ai có thể tiếp cận cô quá gần, cũng không có ai biết được suy nghĩ thực sự của cô, cô giống như một bông hoa kiêu ngạo và lạnh lùng.
Mà lúc này, bàn tay của Chaeyoung đang không ngừng thăm dò cơ thể cô, sờ không biết mệt.
Cô liên tục để mặc nàng sờ mó mình khiến cho cô bị thất bại.
Khi hai người đi xe về nhà, nàng vuốt ve lồng ngực cô, cô mở to hai mắt, cúi đầu cảnh cáo nàng, nàng không nhận sai, ngược lại còn tựa vào ngực cô nở một nụ cười.
Chaeyoung rất thích vuốt ve cô, ngón tay từ thắt lưng đi lên trên, xuyên qua lớp áo, giữa mùa hè nóng nực cô dường như muốn nổ tung.
Nàng làm việc gì cũng nghĩ đến cô, vừa quan tâm vừa chu đáo, ngoại trừ việc có chút gian xảo, còn những thứ khác đều khiến cô rất vui thích. Lâu ngày, ngay cả chút gian xảo của nàng cũng khiến cô thích thú. Nàng giống hệt con mèo nhỏ của nhà nàng ý, vẻ ngoài nhìn không có nguy hại gì, nhưng khi đến gần, đều khiến người ta hít thở không thông.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cô vừa cảm giác tê dại, vừa cảm giác dễ chịu không nói thành lời được, cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua.
Mỗi lần nàng dựa vào cô, cô sẽ nghĩ càng nhiều, muốn nhiều hơn, dần dần suy nghĩ càng ngày càng bay xa.
Có một hôm đi học, trong lớp, giảng viên giảng đến vấn đề bạn đời, cô vốn đang ghi chép bài, nhưng lại nghĩ đến nàng, vô thức nở nụ cười, bạn cùng bàn hỏi cô: "Đang nghĩ đến Chaeyoung?"
"Sao cậu lại nói vậy?"
"Cậu rất hiếm khi cười, chỉ có khi nhớ đến Chaeyoung mới cười."
"Các cậu đều thích quan sát người khác như vậy à?"
"Không." Mấy bạn cùng phòng đồng thanh nói: "Tại vì quan sát cậu rất có giá trị."
"....."
⭐