Chương trình học tập đã gần hết, sinh viên năm thứ tư đã bắt đầu đi thực tập và tìm việc làm rồi, cô đang chuẩn bị cho kì thi vào tháng 11 này, lúc rảnh rỗi vẫn về nhà bán hàng giúp ba mẹ.
Tác phẩm dự thi của Chaeyoung đã giành được giải thưởng, các tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi này đều sẽ được trao giải và trưng bày ở phòng triển lãm ở trung tâm thành phố, Lisa đặc biệt đi một chuyến đến đó.
Ye Jin cũng thu xếp thời gian đi đến đó tham gia lễ khai mạc, cuộc thi thủ công mỹ nghệ này là cuộc thi cấp quốc gia, có rất nhiều người đến, nàng giành giải nhì, được xếp ngồi vào hàng ghế đầu.
"Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó là con làm đó." nàng chỉ vào những con vật nhỏ xíu vô cùng đáng yêu được làm bằng vải bông trong tủ kính, giọng điệu vô cùng vui mừng.
"Biết rồi, giỏi lắm, giỏi lắm."
"Mẹ, sau này mẹ cho con làm nghề này đi."
Ban đầu bà không thích chuyên ngành mà nàng theo học lắm, khả năng kiếm việc thấp, nhóm người tiêu dùng những món đồ này cũng ít, nói không chừng sau này tốt nghiệp ra trường đi làm kiếm tiền không đủ nuôi sống bản thân.
Nhìn nàng làm được đến như bây giờ, bà cảm thấy con đường này nàng có thể đi được, nếu như nàng có thể dùng nhiệt huyết của mình vào công việc mình yêu thích, đó cũng là một loại vui vẻ.
Cô dùng máy quay, quay video lại, quay 360 độ mà tác phẩm không có góc chết, nàng ở bên cạnh hỏi cô: "Lisa chị thấy sao?"
"Rất đẹp, không nhìn ra em có hể làm được một tác phẩm xuất sắc như này, cũng không ngốc lắm."
"Cái gì mà ngốc, em tuyệt đối không ngốc."
"Sau này không cần lo đến vấn đề đồ chơi cho con nữa rồi."
Cô vô ý thức mà nói ra.
"Lisa chị nói gì cơ?"
"Ừm... "
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy sau này là khi nào?"
"Vẫn còn sớm, em lo học hành cho tốt đi."
"Chị cũng sắp tốt nghiệp rồi mà."
"Thôi nào, đợi đến lúc kiếm được thật nhiều tiền đã."
Chaeyoung che mặt lại, nhưng không che lại được sự vui mừng của mình.
Người khác có thể nói dối, nhưng nếu là lời Lisa nói, nàng sẽ tin, đây không chỉ là cảm giác an toàn mà cô mang lại cho nàng, mà nàng biết, cô không phải là người dễ dàng buông lời hứa hẹn.
Nàng đứng tại chỗ cười như một đứa ngốc.
Cô chụp lại được cảnh nàng đang cười ngây ngốc.
Ye Jin vừa đi vệ sinh về, nhìn thấy miệng nàng cười rộng đến tận mang tai, tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà cười vui vẻ thành như này?"
Cô đứng ở bên cạnh nở nụ cười nhẹ, liếc mắt qua nhìn nàng: "Chắc vì giành được giải thưởng nên vui vẻ a."
"Không phải đã biết từ trước rồi sao?"
Nàng vẫn đang che mặt lại, cười không nói gì.
Người dẫn chương trình đọc giải thưởng, nàng hít vào một hơi thật sâu, chỉnh sửa lại trang phục, nhấc váy lên bước đi.
Cô ngồi ở dưới ghi hình lại, thấy nàng nhận cúp, còn có giấy chứng nhận, có một cảm giác như con gái nhà mình đã lớn.
"Có thể gọi cháu là Lisa được không?"
"Có thể, bác gái."
Ánh mắt kiên định, không kiêu ngạo không nịnh bợ, trước sau đều lễ phép, bà gật đầu.
"Phải đối xử với con gái bác cho thật tốt đấy."
"Cháu sẽ."
"Cháu là đứa trẻ tốt, gặp được cháu là may mắn của Chaeyoung."
"Đó cũng may mắn của cháu."
"Chuyện lần trước, đã khiến cháu đã khổ cực rồi."
Bà đang nói đến chuyện của Joon Gi.
"Đó là điều cháu nên làm ạ."
Ye Jin nở nụ cười, cầm máy ảnh lên chụp Chaeyoung trong lòng vô cùng xúc động.
........
Một ngày trước tết Trung Thu, nàng đến đại học Z chờ cô, cô nói tối nay đi ra ngoài một lúc, có một vấn đề học tập cần thảo luận với bạn học của cô.
Nàng đeo cặp sách chờ cô ở cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện trên cành cây treo rất nhiều những bông hoa giả màu đỏ, nhìn từ xa rất giống hoa thật, không biết ai lại giành thời gian để trang trí như vậy.
Trong lúc rảnh rỗi, nàng ngồi nghịch những bông hoa, cây cỏ trên mặt đất.
Cô từ từ dừng bước chân lại, tiến lên xoa đầu nàng.
"Lisa."
"Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu. Đi thôi, chúng ta đi về."
"Lisa tối mai em làm một ít bánh quy rồi mang sang cho bác trai bác gái được không?"
"Được, khi nào em đến thì chị sẽ xuống đón."
......
Hôm nay là tết Trung Thu, sáng sớm, có một xe ôtô con đỗ trước cửa hàng Costco một bà cụ khuôn mặt phúc hậu bước xuống xe, trong tay sách túi to túi nhỏ quà cáp, bước chân rất có sức sống, khuôn mặt hồng hào, người chưa vào cửa mà tiếng đã vào trước.
"Lisa bà đến thăm cháu rồi đây!"
Cô dừng lại đôi tay đang gảy bàn tính, bà La đi ra ngoài trước cô một bước. Cười nói: "Dì tới rồi ạ."
"Ai ui, đây là sầu riêng, nếu không phải thấy nhiều người khen ngon thì dì không mua đâu, mau chia nhau đi."
"Bà, bà đến là được rồi, sao lại mang nhiều quà cáp theo như này?"
"Muốn mang đến để cho Lisa ăn thử, nào, để bà nhìn cháu bà nào, ai ui, sao lại đẹp gái như này chứ?"
Hyun Joo có khuôn mặt rất phúc hậu, từ nhỏ bà đã được mọi người yêu thích, lấy chồng làm kinh doanh, có hai người con, một trai một gái, bà rất chiều con cháu, đặc biệt thương Lisa.
Điều mà cô mong muốn nhất trước đây là người bà này có thể từ Hồng Kông sang đây chơi với cô, như vậy thì ông La sẽ không lúc nào cũng làm bộ mặt nghiêm khắc.
Hyun Joo ngồi trên ghế, cô bật điều hòa, đi pha trà cho bà.
"Cửa khẩu La Hồ đông người quá, bà già như bà đây phải đợi những nửa ngày mới về được đến đây."
"Bà, bà uống trà ạ."
"Ừm, ừm."
Bà La cầm một ít quả khô đến: "Dì, quả óc chó mà dì thích ăn nhất đây ạ."
"Các cháu còn nhớ rõ dì thích ăn gì cơ à? Dì còn tưởng rằng các cháu đã quên bà già này rồi chứ."
Cô cầm quả óc chó bóc hạt ra cho bà, từng hạt từng hạt được bóc ra, miệng Hyun Joo cười vô cùng thoải mái, trên mặt có khá nhiều nếp nhăn.
"Lisa vẫn chu đáo như vậy a."
"Bà có định ở đây qua tết Trung Thu không ạ?"
"Bọn A Bang đều đi Indonesia nghỉ mát rồi, bà nghĩ đã lâu không được gặp Lisa nên về đây chơi nhân dịp tết Trung Thu."
"Bà cứ ở lại đây chơi lâu lâu đi ạ."
Ông La đi ra ngoài nhập hàng mới vừa trở về, vội vàng đi vào nhà.
"Dì, sao dì đến mà không gọi điện trước cho cháu?"
"Không sao đâu, dì đến đây chơi nên các cháu không cần phải tiếp đón long trọng đâu."
Ông La hỏi bà La: "Đã mua thức ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
"Để tôi đi cho, Lisa tiếp chuyện với bà đi."
"Đừng mua nhiều thức ăn, bà già này không ăn hết đâu."
"Mẹ Lisa đưa dì ra ngoài thăm quan đi, từ lúc cửa hàng được trang trí lại dì vẫn chưa được nhìn thấy."
Bà La đưa bà ra ngoài, đi đến góc nhà, Hyun Joo nhỏ giọng hỏi: "Lisa đang yêu đúng không?"
"Vâng, đang yêu ạ."
"Thế nào? Cô bé đó thế nào?"
"Rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nhà cô bé cách nhà mình mấy con phố."
"Thật tốt bao giờ dẫn đến đây cho dì xem được được không?"
"Hình như Lisa đã có dự định tối nay đưa cô bé đó đến đây cho dì xem đó."
"Được, được, đúng là chuyện tốt a."
Đêm nay trăng tròn, nhìn vô cùng đẹp.
Ông La đặt bánh trung thu lên bàn thờ, xào một đĩa ốc to, bà La thì đang bóc sầu riêng, cô ở dưới nhà rửa nho khô, Hyun Joo nấu một nồi chè táo đỏ hạt sen.
Lisa đưa một hạt nho khô vào miệng, ngẩng đầu lên ngắm trăng rằm đang tỏa sáng.
Không biết nàng đang làm gì nhỉ?
⭐