Hạ Cánh Nhanh Chóng

: Bẫy dịu dàng

Dù chỉ là bị bong gân nhẹ nhưng Tống Dụ Minh vẫn cảm thấy rất vất vả khi đi làm vào ngày hôm sau. Anh thong thả ăn chút gì đó trong văn phòng, tới giờ nghỉ trưa thì tranh thủ chợp mắt một chút.

Buổi chiều, anh đến gặp tổ trưởng để bàn bạc kế hoạch phẫu thuật, vốn tưởng rằng bản thân đang giả vờ rất tốt nhưng trước khi ra ngoài, Thôi Bằng Đào lại bất ngờ hỏi: "Tiểu Tống, dạo này cậu và bạn trai thế nào rồi?"

Tống Dụ Minh nghe vậy thì không khỏi sửng người, Thôi Bằng Đào giải thích: "Tôi không có ý gì khác, thấy dạo này tâm trạng của cậu không được tốt lắm nên muốn hỏi thăm một chút."

"Cảm ơn tổ trưởng đã quan tâm, tôi không sao." Tống Dụ Minh cảm thấy mắt cá chân đau nhức, anh cắn rứt trả lời: "Đừng lo lắng, dù có thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ ưu tiên công việc của mình."

"Được, làm việc xong rồi thì về sớm đi."

Tống Dụ Minh sắp xếp tài liệu rồi chán nản bước ra ngoài. Bàn giao công việc buổi tối với đồng nghiệp xong thì anh trở về nhà, sự mệt mỏi tích tụ cả ngày đột nhiên lên đến đỉnh điểm.

Vịt vẫn chạy quanh nhà như thường lệ, nhưng khi nó ngửi thấy mùi thuốc trên người Tống Dụ Minh liền ở bên cạnh anh không chịu rời đi nữa.

"Ba không sao, bé con ăn đi này." Tống Dụ Minh dựa vào ghế sô pha rồi lấy một thanh thức ăn cho mèo ra.

Vịt cẩn thận nhảy lên, nó cắn vài miếng rồi dừng lại nhìn anh.

Nhìn thấy nó quan tâm đến mình như vậy, cuối cùng Tống Dụ Minh không nhịn được mà ôm nó vào lòng rồi than thở về cuộc sống hỗn loạn gần đây của mình.

Việc chia tay vốn đã là một cú sốc lớn, sau đó cơn bão và tai nạn xe cộ lại liên tiếp ập đến làm cho Tống Dụ Minh cảm thấy khoảng thời gian này thật xui xẻo.

Đang lúc anh đang nói chuyện hăng say thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Tống Dụ Minh nhấc điện thoại lên, là Trình Hướng Lê gọi đến, anh lập tức điều chỉnh tâm trạng: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi vừa mới xuống máy bay, tôi nghĩ cậu vẫn chưa ngủ nên muốn hỏi thăm một chút."

"À, tôi không sao đâu. Chấn thương thế này chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được."

"Cho dù vết thương không nghiêm trọng nhưng cậu cố gắng đừng đi lại nhiều, gạt chuyện không quan trọng sang một bên đi." Trình Hướng Lê chân thành dặn dò: "Cậu thích chơi quần vợt như vậy, nếu bất cẩn để lại mầm bệnh sau này thì sẽ phiền phức lắm đấy."

Tống Dụ Minh nghe hắn nói nhiều như vậy nhất thời không phân biệt được ai mới là bác sĩ.

"Ngày mốt tôi được nghỉ, có cần tôi đón cậu tan làm không?"

"Tôi bắt taxi là được rồi." Tống Dụ Minh không muốn lãng phí thời gian của hắn: "Công việc của phi công đã rất vất vả rồi, khó lắm mới có thể nghỉ một ngày, đừng tập trung hết vào tôi như thế."

"Công việc của tôi khá bận rộn, nhưng ít nhất tôi có thời gian nghỉ ngơi cố định, không giống như cậu, gần như ngày nào cũng ở bệnh viện."

"Tôi còn có thể làm gì khác đây." Tống Dụ Minh bật loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên để chơi đùa với con mèo bò sữa trên tay: "Đặc biệt là đối với những bệnh nhân nghiêm trọng, một ngày không thăm khám là tôi không yên tâm được."

Có lẽ bởi vì nghe thấy tiếng mèo kêu nên Trình Hướng Lê hỏi: "Nhà bác sĩ Tống nuôi mèo à?"

"Đúng rồi, một con mèo bò sữa lông ngắn."

"Mèo bò sữa không dễ nuôi nhỉ? Nghe nói tính cách nó khá giống chó."


Tống Dụ Minh nhìn con lợn nặng 12 cân* nằm trên người mình: "Hơi hơi thôi."

*xấp xỉ 6kg

Vịt nghe nói về mình thì nó nhảy uỵch tới rồi nhìn chằm chằm vào vật thể hình chữ nhật biết nói trên bàn như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Tống Dụ Minh mỉm cười nhấc điện thoại lên: "Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi nghỉ ngơi trước."

"Ngủ ngon." Trình Hướng Lê cúp điện thoại, hắn không phiền anh nữa.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Sau khi ở nhà nghỉ ngơi một ngày, vết sưng tấy ở mắt cá chân anh cuối cùng cũng giảm bớt. Tống Dụ Minh đi làm với tâm trạng sảng khoái, nhưng vừa đến bệnh viện, chưa kịp uống một ngụm nước thì anh đã bị bác sĩ trực chặn lại, nói rằng có một bệnh nhân bị bỏng nặng mới được chuyển đến.

Bệnh nhân là một nữ sinh viên tại một trường đại học ở Thượng Hải, trong lúc đang làm thí nghiệm thì xảy ra tai nạn. Bệnh nhân đã được đưa đến bệnh viên hôm qua, quá trình cấp cứu sơ bộ đã được thực hiện, dấu hiệu sự sống đã ổn định.

Mẹ cô gái vừa từ quê lên, nhìn thấy cô con gái của mình nằm trên giường bệnh, người quấn đầy băng gạc thì khóc nức nở không kìm được.

Tống Dụ Minh biết được tình hình, anh lập tức đi đến chỗ gia đình và giải thích cho họ biết giai đoạn sốc bỏng là gì cũng như những vấn đề gì có thể phát sinh trong tương lai.

Cô gái vẫn còn tỉnh táo, cô khó khăn lắng nghe cuộc trò chuyện.

Tống Dụ Minh thấy vậy thì quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn cô an ủi: "Đừng sợ, chúng tôi đã chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân tương tự rồi, bọn họ đều đã hồi phục rất tốt. Em phải có lòng tin vào chính mình."

Bệnh nhân được đặt ống nội khí quản nên không nói được, chỉ có thể chớp mắt chậm chạp.

Vết bỏng của cô tập trung ở phần trên cơ thể, xét đến vấn đề lưu thông máu, Tống Dụ Minh lại hỏi: "Có lạnh không?"

Cô gái lẩm bẩm vài âm tiết.

"Biết rồi, lát nữa sẽ chuẩn bị túi chườm nóng cho em."

Nói xong, Tống Dụ Minh bảo người nhà nộp viện phí rồi quay về trước. Hai ca phẫu thuật được lên lịch vào buổi chiều nên anh còn phải đi chuẩn bị.

Trong số đó có ca phẫu thuật chỉnh hình và cấy ghép da mu bàn chân. Thôi Bằng Đào từng là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình tại Bệnh viện số 6, ông rất giỏi mảng chỉnh hình các chi, Tống Dụ Minh đã học hỏi được rất nhiều điều từ ông.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đối xử với Thôi Bằng Đào một cách tôn trọng, cũng như rất giữ khoảng cách với ông.

Mọi người nói rằng ông là một người rất chu đáo, trước đây ông đã bị đuổi khỏi Bệnh viện số 6 vì xúc phạm lãnh đạo. Bây giờ ông chủ trương thành lập một trung tâm y tế chấn thương chỉnh hình và phẫu thuật thần kinh, đi ngược lại với chính sách và triết lý phát triển của trưởng khoa Triệu Sở Lương.

Tống Dụ Minh làm việc dưới quyền của ông, điều này tương đương với việc vô tình chia bè kết phái.

Một đồng nghiệp thiện chí trước đây đã nhắc nhở anh phải cẩn thận. Nhưng Thôi Bằng Đào đối xử với anh rất tốt, làm việc cùng nhau nhiều năm, Tống Dụ Minh luôn cảm thấy ông là một người thầy giỏi đáng kính trọng.

5 giờ 30 chiều, ca phẫu thuật kết thúc tốt đẹp. Mọi người ra khỏi phòng phẫu thuật thì gặp trưởng khoa Triệu đang nói chuyện với người nhà.


Nhìn thấy mọi người đến gần, Triệu Sở Lương ngừng nói chuyện, quay sang chào hỏi: "Anh Thôi, anh sang đây để cướp ca phẫu thuật của khoa chỉnh hình bên này à?"

Thôi Bằng Đào mỉm cười: "Sao có thể coi là cướp được? Cấy ghép da là chuyên môn của bộ phận chúng tôi mà."

Triệu Sở Lương nhìn thời gian: "Quả nhiên là chuyên nghiệp đúng như dự đoán, chỉ mất có hai tiếng, thật sự rất nhanh."

"Tình trạng của bệnh nhân tốt hơn mong đợi."

"Vì bệnh trạng rất đơn giản nên sắp xếp cho bệnh nhên xuất viện càng sớm càng tốt. Đây không phải là trung tâm phục hồi chức năng, vẫn còn rất nhiều người đang chờ phẫu thuật."

"Trưởng khoa nhắc nhở phải." Thôi Bằng Đào lịch sự gật đầu: "Anh cứ làm việc của mình đi, chúng tôi đi trước."

Tống Dụ Minh bị kẹp giữa hai người, anh ngầm ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc xung quanh.

Xây dựng trung tâm y tế tích hợp các dịch vụ từ hiện trường vụ tai nạn đến điều trị, phục hồi chức năng là khuyến nghị được Ủy ban Y tế Quốc gia đưa ra trong những năm gần đây. Khoa bỏng của bệnh viện Long Giang có danh tiếng tốt. Nếu thực sự muốn thành lập một trung tâm chuyên khoa nhất định phải dựa vào danh tiếng này.

Nhưng suy cho cùng thì bệnh nhân bỏng chỉ chiếm thiểu số. Trong việc vận hành thực tế, các bộ phận khác mới là các bên nắm giữ tình hình chung. Ngoài ra thì những năm gần đây kinh tế giảm sút, ngành dược phẩm bị điều tra gắt gao, tiến độ cực kỳ chậm chạp, thái độ của Triệu Sở Lương cũng không mấy tích cực.

Thôi Bằng Đào chỉ là phó trưởng khoa, chỉ khác nhau một chữ nhưng địa vị lại có sự chênh lệch rất lớn.

Hàng Văn Huyên cũng ngập ngừng không dám nhiều lời. Sau khi bước vào thang máy, cô hỏi: "Chủ nhiệm, em vẫn còn một số thắc mắc về cuộc phẫu thuật vừa rồi."

"Hỏi Tiểu Tống là được, để cậu ấy xem giúp cô." Thôi Bằng Đào giao lại việc này cho Tống Dụ Minh.

"Không thành vấn đề." Tống Dụ Minh sẵn sàng nhận nhiệm vụ, anh kéo cô đến chỗ trống cạnh thang máy.

Bệnh nhân chọn vạt da bê để cấy ghép. Sau khi mở vết mổ thì thấy lỗ xuyên động mạch mác* đủ dày, đây là mô cung cấp máu lý tưởng sau phẫu thuật.

*là động mạch được tách từ động mạch chày sau dưới cung cơ dép từ 4 - 5 cm. Động mạch sẽ áp vào xương và chạy theo xương mác khi đến gần cổ chân sẽ kết thúc. Động mạch mác sẽ tách thành nhiều nhánh nhỏ để nuôi cơ mác, xương mác, nhánh xiên trước và nhánh nối với động mạch chày sau.

Tống Dụ Minh nhớ lại những mạch máu đan chéo nhau dưới ngọn đèn không bóng, anh vừa đắm mình trong đó vừa nói.

"Đang thảo luận về ca bệnh à?" Đột nhiên phía sau phát ra giọng nói của một người khác.

Tống Dụ Minh dừng một chút, anh từ từ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Hướng Lê chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt, hắn tò mò nhìn chằm chằm tờ giấy ghi chú.

"Sao anh lại tới đây?" Tống Dụ Minh phản ứng hơi chậm.

"Không phải cậu đã đồng ý cho tôi đến đón cậu tan làm rồi sao?"

"Vậy cũng không thể đến phòng bệnh như thế này chứ." Tống Dụ Minh lùi về sau mấy bước, anh cầm một chai thuốc khử trùng: "Tay."

Trình Hướng Lê ngoan ngoãn giơ tay lên.

Tống Dụ Minh hệt như nhìn thấy virus tang thi, anh bóp vào tay hắn hai bơm thuốc khử trùng: "Đây là việc đầu tiên anh phải làm khi vào bệnh viện, nhớ đấy."


Trình Hướng Lê xoa xoa tay sạch sẽ theo đúng quy trình tiêu chuẩn, Tống Dụ Minh đẩy hắn lùi lại mấy bước, sau đó anh đi tới thang máy: "Anh về trước đi, tôi còn có mấy bệnh nhân phải khám nữa, sẽ không về sớm như vậy đâu. "

"Tôi ở lầu một chờ cậu." Trình Hướng Lê không chịu rời đi: "Dù sao tôi cũng có một ngày nghỉ, không ngại chút thời gian này đâu."

"Thật sự không cần." Tống Dụ Minh mệt mỏi đáp lại.

"Đừng lúc nào cũng cậy mạnh, chân đi lại còn khập khiễng, cậu thật sự cho rằng tôi không nhìn ra được sao?" Trình Hướng Lê đáp lại anh một câu.

"Thầy Tống bị trẹo chân ạ?" Hàng Văn Huyên hoàn toàn không biết chuyện này, cô vội vàng quan tâm hỏi: "Sao thầy không nói cho em biết?"

Trình Hướng Lê nghe vậy thì sắc mặt càng trầm xuống.

"Được rồi." Tống Dụ Minh kéo cô lại phía sau, anh ngẩng đầu nhìn Trình Hướng Lê: "Anh xuống lầu đợi tôi đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ xuống."

"Không cần vội, cậu cứ từ từ." Trình Hướng Lê không nói thêm gì nữa, hắn nói xong thì xoay người đi về phía cầu thang.

"Thầy Tống..." Hàng Văn Huyên muốn nói thêm vài lời với anh.

"Do em nhiều lời rồi." Tống Dụ Minh vỗ vỗ vai cô nói: "Đi lấy hồ sơ bệnh án đi."

Cô gái nhập viện sáng nay đã trải qua 24 giờ đầu tiên sau khi bị bỏng, huyết áp và lượng nước tiểu vẫn ở mức bình thường, nhưng hiện cô đang bị sốt, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm.

Tống Dụ Minh cẩn thận đọc hồ sơ bệnh án cấp cứu của cô, anh phát hiện ra rằng cô gái này cao 165 cm nhưng chỉ nặng 45 kg.

"Con gái của bà quá." Anh hỏi gia đình bệnh nhân: "Chức năng tiêu hóa của cô ấy thế nào?"

"Nó từ nhỏ sức khỏe đã kém, ăn nhiều cũng không lên được mấy cân. Bây giờ nó đi học một mình, ăn uống chắc chắn còn tệ hơn.

"Trong sáu tháng qua có nội soi dạ dày không?"

"Chuyện, chuyện này tôi cũng không biết, tôi đã không gặp nó gần một năm rồi."

"Gia đình có tiền sử mắc bệnh ung thư không?"

Người nhà nghe vậy đều sửng người: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Con gái của tôi..."

"Không sao, chỉ hỏi bình thường thôi." Tống Dụ Minh gạt bỏ lo lắng của bà.

"Bố tôi qua đời vì bệnh ung thư tuyến tụy. Khi được phát hiện thì bệnh đã ở giai đoạn cuối. Chỉ trong vòng vài tháng..." Bà nghẹn ngào kể lại cho anh.

Tống Dụ Minh không biết nên làm sao để an ủi bà, anh liên tục xem qua các báo cáo khám sức khỏe, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi thời gian sốc bỏng qua đi tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật càng sớm càng tốt. Trước đó, tôi cần trao đổi với bệnh nhân nhiều hơn, nếu bị đau bụng, khó chịu buồn nôn thì phải liên hệ ngay với tôi."

Người nhà bệnh nhân liên tục nói được được, Tống Dụ Minh lại giải thích thêm vài câu nữa rồi rời đi.

Bước ra khỏi phòng bệnh, anh nói với Hàng Văn Huyên: "Trước hết kê cho cô ấy một ít omeprazole*. Nếu trong phân của bệnh nhân vẫn tiếp tục lẫn máu thì dương tính, phải làm xét nghiệm 3 chức năng của dạ dày."

*Thuốc Omeprazole có thành phần chính là Omeprazole, là một thuốc thuộc nhóm thuốc ức chế bơm proton (PPI), hoạt động bằng cách làm giảm tiết axit trong dạ dày, từ đó giảm các triệu chứng như ợ chua, khó nuốt và ho dai dẳng do trào ngược acid, loét dạ dày – thực quản. Ngoài ra, thuốc Omeprazole còn giúp chữa lành tổn thương do axit trong dạ dày và thực quản gây ra, giúp ngăn ngừa loét và phần nào có thể giúp ngăn ngừa ung thư thực quản.

Hàng Văn Huyên nhận thấy CEA* (kháng nguyên ung thư biểu mô phôi) và kháng nguyên carbohydrate** của bệnh nhân đều cao nên cô không khỏi suy nghĩ thêm một chút: "Thầy nghi ngờ là ung thư dạ dày giai đoạn đầu ạ?"

*Xét nghiệm CEA là xét nghiệm viết tắt từ Carcinoembryonic antigen, là protein được tìm thấy trong mô của một bào thai phát triển trong tử cung; nồng độ trong máu của protein này biến mất hoặc giảm xuống rất thấp sau khi sinh.Đây là một xét nghiệm để theo dõi sự tái phát của ung thư đại tràng và các ung thư khác ở những người đã được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, và theo dõi tái phát sau điều trị. Xét nghiệm CEA có thể được chỉ định khi bệnh nhân đã được chẩn đoán ung thư đại trực tràng, dạ dày, phổi. CEA sẽ được định lượng trước khi bắt đầu điều trị và sau đó được xét nghiệm theo thời gian để đánh giá hiệu quả điều trị, tiên lượng và phát hiện tái phát, di căn.

**Kháng nguyên carbohydrate là những kháng nguyên mà bản chất hóa học của chúng là các phân tử carbohydrate (các loại đường phức). Đây là các chuỗi polysaccharide hoặc oligosaccharide có khả năng kích thích hệ thống miễn dịch của cơ thể để tạo ra phản ứng miễn dịch. Kháng nguyên carbohydrate thường xuất hiện trên bề mặt của vi khuẩn, virus, nấm và các loại tế bào khác. Chúng đóng vai trò quan trọng trong việc nhận diện và tấn công các tác nhân gây bệnh. Các kháng nguyên này được hệ thống miễn dịch nhận diện thông qua các thụ thể đặc hiệu trên bề mặt của tế bào miễn dịch, chẳng hạn như tế bào B và tế bào T.


"Em nghĩ sao?"

"Theo lâm sàng thì có nhiều nguyên nhân khiến CEA tăng cao. Sau khi bệnh nhân bị bỏng, đường tiêu hóa cũng bị tổn thương. Rất khó để đánh giá chỉ dựa trên một vài chỉ số."

"Đây chính là điều tôi lo lắng nhất." Tống Dụ Minh cụp mắt xuống: "Biểu hiện lâm sàng của vết bỏng nặng có thể dễ dàng che giấu những căn bệnh tiềm ẩn trước đó. Nếu không phân biệt được thì chẳng khác gì chẩn đoán sai."

Hàng Văn Huyên trịnh trọng gật đầu: "Em hiểu rồi. Em sẽ theo dõi bệnh nhân thêm vài ngày nữa, cũng như sẽ đề nghị người nhà tiến hành nội soi dạ dày."

Tống Dụ Minh ừm một tiếng. Ánh chiều tà chiếu xiên vào phòng, xuyên qua song cửa sổ, cắt mặt đất thành những mảng sáng tối xen kẽ.

Thấy anh đứng yên, Hàng Văn Huyên nhắc nhở: "Thầy Tống, cũng muộn rồi, hay là thầy về trước đi, còn lại cứ giao cho em."

"Làm phiền em rồi." Tống Dụ Minh thoát khỏi suy nghĩ của mình: "Hy vọng là tôi đã lo lắng quá nhiều."

Tống Dụ Minh vào phòng tắm, tắm rửa xong thì anh thay quần áo rồi đi xuống lầu.

Trình Hướng Lê nói sẽ đợi anh ở tầng một nhưng sảnh của khoa nội trú rất lớn. Tống Dụ Minh bước ra khỏi thang máy, anh đang định gọi điện thì nhìn thấy hắn trong đám đông.

Trình Hướng Lê đang cầm máy tính bảng, hắn ngồi trên ghế đọc tin tức, áo sơ mi ngắn tay được sơ vin vào quần, thoạt nhìn rất giống người làm kinh doanh.

Tống Dụ Minh đi tới chào hỏi: "Đang bận à?"

Trình Hướng Lê ngẩng đầu đáp lại, hắn đóng nắp bảo vệ máy tính bảng lại: "Không có, sắp tới sẽ tiếp tục huấn luyện định kỳ, xem thông tin môn học một chút."

Huấn luyện định kỳ là việc kiểm tra mô phỏng để đánh giá trình độ của phi công sáu tháng một lần. Nó chủ yếu kiểm tra khả năng vận hành đối phó với thời tiết khắc nghiệt và tai nạn máy bay, đòi hỏi phi công phải đưa ra phán đoán cũng như hoàn thành một loạt thao tác phức tạp trong thời gian rất ngắn. Một bước đi sai lầm có thể gây ra tai họa khôn lường.

Bởi vì những trường hợp khẩn cấp hiếm khi gặp phải, giám khảo cũng dùng rất nhiều mánh khóe khác nhau để lừa người nên mọi người nói rằng tỷ lệ đậu chỉ có 70%. Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trình Hướng Lê thì có lẽ hắn gần như đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tống Dụ Minh theo hắn đến bãi đậu xe. Chân anh vẫn còn hơi đau nhức, Trình Hướng Lê cố ý đi chậm lại, đợi anh lên xe mới hỏi: "Buổi tối có dự định gì không?"

Tống Dụ Minh lắc đầu: "Phiền cơ trưởng Trình đưa tôi về nhà rồi."

"Vẫn chưa ăn tối đúng không?" Trình Hướng Lê quay đầu nhìn anh: "Gần đây tôi vừa tìm được một nhà hàng Quảng Đông rất ngon, cùng nhau đi ăn cơm nhé?"

"Anh sắp có kỳ kiểm tra mà vẫn rảnh rỗi đi ăn tối với tôi à?

"Làm người không thể cứ suy nghĩ mãi về một sự việc được." Trình Hướng Lê lấy một cặp kính râm từ túi bên hông xe ra rồi nhàn nhã đeo lên sống mũi: "Nếu tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào sách hướng dẫn vận hành máy bay thì tôi sẽ xem xe ô tô thành buồng lái máy bay mất."

"Hay là để tôi lái cho?" Tống Dụ Minh nghe hắn nói đùa liền đùa lại: "Tôi sợ anh đang lái xe trên đường thì đột nhiên tăng tốc rồi lao đi."

"Ước gì tôi có thể nhấc nó lên để tránh ùn tắc giao thông." Trình Hướng Lê cười khan một tiếng: "Bác sĩ Tống, không ngờ thỉnh thoảng cậu cũng nói đùa với người khác đấy."

Tống Dụ Minh liếc hắn một cái: "Trông tôi nghiêm túc đến thế à?"

"Cậu là bác sĩ hướng nội nhất mà tôi từng gặp."

"Vậy có nghĩa là anh chưa thấy được gặp rồi." Tống Dụ Minh bất lực vặn lại.

Trình Hướng Lê nhẹ nhàng mỉm cười, hắn đưa mắt nhìn về phía trước. Mặc dù không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn nhưng Tống Dụ Minh luôn cảm thấy hắn đang cười khúc khích.

Đi từ hầm xe ra ngoài còn một đoạn đường dài, những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn chiếu vào trong xe khiến làn da trắng và cơ bắp trên cánh tay của Trình Hướng Lê vô cùng nổi bật.

Đôi mắt của Tống Dụ Minh vô thức hướng về phía hắn, anh nhìn những đám mây nhẹ trôi trên bầu trời qua cửa kính ô tô rộng rãi, đột nhiên anh có cảm giác như mình đang ngồi trong buồng lái với hắn, từ từ bay về phía hoàng hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận