: Bờ vực hỗn loạn
Tâm trạng Tống Dụ Minh đang không tốt thì nhận được cuộc gọi từ Trình Hướng Lê.
Sau nửa ngày cấp cứu hồi sức, tính mạng nguy kịch của bác Nghiêm cuối cùng cũng được cứu về. Việc đầu tiên Triệu Sở Lương làm khi ra khỏi phòng ICU là kéo Tống Dụ Minh đến văn phòng mắng anh một trận.
Mưa còn chưa dứt hẳn, trong không khí ẩm ướt vẫn có hơi nước mờ mờ, Tống Dụ Minh đi đến khoa nội trú ở tầng một, một cơn gió lạnh thổi vào làm rối tung tóc và quần áo của anh.
Tống Dụ Minh đang cúi đầu kéo vạt áo trước ngực thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Áo sơ mi của Trình Hướng Lê ướt đẫm, trong tay hắn cầm một cái ô cán dài nhưng không bung ra.
Nhìn thấy Tống Dụ Minh, hắn lập tức lao tới nắm lấy tay trái của anh cẩn thận xem xét: "Ngoài chỗ này ra còn bị thương chỗ nào khác không?"
"Không có." Tống Dụ Minh cử động cổ tay, anh muốn rút tay ra.
Thật ra trong hàng dấu răng đó chỉ có hai chỗ bị chảy máu, Tống Dụ Minh đã sát khuẩn bằng i-ốt rồi băng lại.
Nhưng Trình Hướng Lê giống như bị ma nhập vậy, hắn nắm lấy tay anh không chịu buông ra: "Không bị HIV, vậy những bệnh truyền nhiễm khác thì sao? Viêm gan A? Viêm gan B?"
"Đều không có, anh đừng nghĩ lung tung nữa." Tống Dụ Minh lại cố gắng rút tay lại: "Sáng sớm cảnh sát đến lấy lời khai có nói gã ta đã lâu không tiếp xúc với ma túy, bây giờ gã ta đã được đưa trung tâm cai nghiện ma túy..."
"Tống Dụ Minh." Trình Hướng Lê đột nhiên ngắt lời anh: "Cậu thấy bản thân làm rất đúng phải không?"
Giọng nói lạnh lùng của hắn lọt vào tai Tống Dụ Minh.
"Trước khi xô xát với gã, cậu không nghĩ đến hậu quả sao?" Trình Hướng Lê hạ tay xuống, hắn miễn cưỡng hỏi: "Nếu hôm nay gã lấy ra một con dao thì sao? Cậu bị đâm rồi vào nằm ICU luôn thì sao? Lỡ như cậu không còn cầm được dao phẫu thuật nữa thì sẽ như thế nào? Cậu đã bao giờ nghĩ đến những điều này chưa?"
"Sao anh lại nói về tôi như vậy..." Tống Dụ Minh đút hai tay vào túi quần, anh bước vào trong vài bước.
Nửa tiếng trước anh đã bị mắng té tát trước mặt một số đồng nghiệp trong văn phòng.
Từ nhỏ đến lớn gần như chưa có ai mắng anh như thế này cả. Đột nhiên bị trưởng khoa xem như một tấm gương xấu để bêu rếu khắp khoa, anh vốn đã cảm thấy vô cùng bất bình.
Tống Dụ Minh chưa bao giờ nghĩ đến những gì Trình Hướng Lê nói. Đương nhiên là anh biết sợ, cũng biết hành động hôm nay của mình quá bốc đồng.
Tuy nhiên phản ứng bản năng của con người không thể thay đổi trong chốc lát chỉ bằng vài lời nói được.
"Nếu gặp phải tình huống tương tự lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy thôi." Tống Dụ Minh tức giận nói.
"Cậu nói cái gì?!" Trình Hướng Lê lao tới nắm lấy cánh tay của anh.
Tống Dụ Minh giật mình, anh hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của hắn: "Trình Hướng Lê, anh bình tĩnh chút đi."
"Ba tôi đã bị một tên buôn ma túy giết chết, cậu muốn tôi bình tĩnh kiểu gì đây?" Trình Hướng Lê dùng chút lý trí cuối cùng kiềm chế giọng nói của mình, ô cán dài nặng nề rơi xuống đất: "Tống Dụ Minh, những năm qua tôi đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, tôi không muốn lại mất đi lần nữa, cậu có hiểu không?"
Tống Dụ Minh bị kéo mạnh đến mức chết cứng tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Trình Hướng Lê như thế này, rõ ràng hắn ăn mặc rất chỉnh tề nhưng mọi thứ trên người hắn từ cổ áo, tay áo, cầu vai, tất cả như đều đang run rẩy, vừa giống núi lửa sắp phun trào lại vừa giống máy bay sắp nổ tung.
"Trình Hướng Lê..." Tống Dụ Minh thấp giọng gọi hắn.
"Cậu có biết khi nghe được tin tức tôi đã cảm thấy đau khổ như thế nào không?" Trình Hướng Lê bị anh kéo đi, hắn loạng choạng vài bước rồi ngồi xuống ghế: "Tôi gần như cho rằng bản thân không thể bay được nữa."
"Đừng nói như vậy." Tống Dụ Minh ngồi bên cạnh hắn, anh vòng tay qua cổ hắn.
Lòng bàn tay tiếp xúc với nhiệt độ nóng rẫy, đúng là bị sốt rồi.
"Đây là sự thật." Trình Hướng Lê giơ tay đỡ trán rồi nuốt khan: "Tống Dụ Minh, tôi còn nghĩ sao cậu không nói với Thẩm Hiểu Trang rằng tôi có vấn đề về thần kinh luôn đi, để cho tôi nghỉ phép dài hạn."
"Thật xin lỗi, tôi không ngờ anh lại có phản ứng căng thẳng như vậy." Tống Dụ Minh siết chặt vai hắn, anh đeo ống nghe vào: "Mở nút áo ra, để tôi nghe nhịp tim một chút."
Trình Hướng Lê ngẩng đầu lên, hắn lặng lẽ mỉm cười: "Xem ra lần này tôi thật sự trở thành bệnh nhân của cậu rồi."
"Ai cũng sẽ bị ốm, cũng sẽ có chuyện mà bản thân sợ hãi." Tống Dụ Minh cầm ống nghe lên ủ vào lòng bàn tay rồi dùng ánh mắt thúc giục hắn.
Trình Hướng Lê nhẹ nhàng chớp mắt, hắn nới lỏng cà vạt rồi cởi hai cúc áo trên cùng.
Bên trong có lớp áo lót, Tống Dụ Minh trực vén áo lên rồi áp màng nghe vào trong.
Trình Hướng Lê đặt hai tay lên ghế, hắn nhìn mái tóc nâu mềm mại của Tống Dụ Minh.
Bên ngoài gió lại bắt đầu thổi, cửa ra vào và cửa sổ cuối hành lang đều không đóng chặt, gió lạnh dọc theo hành lang ùa vào thổi bay cà vạt và áo sơ mi rộng của hắn.
"Hít sâu." Tống Dụ Minh dời màng nghe đến chỗ khác.
Trình Hướng Lê ngoan ngoãn hít vào, trong hơi thở dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hắn nghĩ có lẽ sau ngày hôm nay, Tống Dụ Minh sẽ hoàn toàn thay đổi quan điểm về hắn. Những thứ hắn cố gắng ngụy trang, che lấp rốt cuộc cũng không thể trụ nổi được nữa.
"Anh bị sốt từ khi nào?"
"Buổi chiều." Trình Hướng Lê trả lời.
"Ngày mai anh có bay không?"
"Vẫn chưa nhận được thông báo hủy, nếu xin nghỉ thì phải đến phòng cấp cứu lấy giấy khám bệnh."
"Đi nhanh đi, nhiệt độ hiện tại của anh ít nhất là 38 độ. Ngày mai anh chắc chắn sẽ không thể đỡ hơn được đâu." Tống Dụ Minh đứng dậy rồi đeo ống nghe vào cổ: "Hôm nay khi cất cánh và hạ cánh, tai của anh có ù hay đau đớn gì không?"
"Không có." Trình Hướng Lê cúi đầu chỉnh trang lại quần áo.
"Vậy thì tốt, sau này nếu bị ốm thì phải mau chóng xin nghỉ phép. Đừng coi thường sức khỏe của mình." Tống Dụ Minh hơi cụp mắt xuống, giọng nói của anh rất bình tĩnh, hệt như một bác sĩ đang kiên nhẫn giao tiếp với bệnh nhân vậy: "Khám xong thì đến đây gặp tôi."
"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói thêm chuyện gì khác nữa chứ." Trình Hướng Lê cầm áo khoác lên, hắn do dự nhìn vào bốn gạch kẻ vàng ở cổ tay áo.
Từ cơ phó đến cơ trưởng, mỗi gạch kẻ đều tượng trưng cho trọng trách của người phi công.
Lần đầu tiên Trình Hướng Lê phát hiện bản thân mắc chứng rối loạn căng thẳng chấn thương là cách đây mười năm. Sau khi hắn gia nhập hãng bay không lâu, Ban Tuyên giáo đã tổ chức tuyên truyền lòng yêu nước và đưa mọi người đến rạp để xem phim tài liệu về chiến tranh.
Nhìn thấy trên màn hình liên tục xảy ra cảnh cháy nổ, Trình Hướng Lê cảm thấy rất khó chịu. Về nhà hắn tắm nước lạnh rồi hôm sau bắt đầu bị cảm.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!!!)
Trong cuộc sống bình thường vốn gần như không có bất kỳ nguồn gây căng thẳng trực tiếp nào, các chỉ số kiểm tra khác của Trình Hướng Lê đều rất xuất sắc.
Trình Hướng Lê chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với bất kỳ ai, kể cả thầy Phương Kiện.
Nhưng thực tế thì hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Suy cho cùng thì thiết bị giả lập cũng không phải là thật, nếu có tai nạn xảy ra, hắn cảm thấy mình không đủ khả năng để gánh vác mạng sống của hàng trăm người.
Tống Dụ Minh dời mắt theo hướng nhìn của hắn: "Tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy rồi sao có thể không biết được tình trạng của anh nghiêm trọng đến mức độ nào? Hơn nữa, nếu thật sự là vì chuyện hôm nay của tôi khiến anh gặp vấn đề thì tôi cũng có một phần trách nhiệm."
"Vậy tôi nên làm gì đây, bác sĩ Tống?"
Khi Trình Hướng Lê hỏi vấn đề này, hắn gần như không có chút hi vọng nào. Nói xong, hắn thậm chí còn có hơi hối hận, hắn sợ Tống Dụ Minh sẽ lại thuyết phục hắn đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa.
Tống Dụ Minh đứng ở giữa hành lang, gió lạnh xuyên khe hở của cánh cửa ùa vào mang theo khí trời se lạnh hệt như mùa thu.
Ngoài trời mưa gió, cây cối ngả nghiêng, tòa nhà cao tầng chắn khuất gió nhưng quần áo vẫn bị thổi tung, ánh sáng và bóng tối đan xen mờ mịt làm không gian như loãng ra.
Tống Dụ Minh im lặng một lúc rồi từ từ nói: "Hay là mấy ngày này anh đến nhà tôi đi."
"Gì cơ?" Trình Hướng Lê cảm thấy chắc chắn là mình nghe nhầm rồi.
"Như vậy tôi sẽ tiện chăm sóc anh hơn." Tống Dụ Minh cúi đầu vuốt vuốt phần tóc mái trước trán.
Nói cách khác, cũng là tiện cho anh tự chăm sóc bản thân mình.
Tháng lạnh nhất trong năm cũng cận kề rồi.
Tống Dụ Minh muốn tìm cho mình một người bạn ở chung trước khi mùa đông đến.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong lòng Lê Thơm, Bắp Ngô cũng quan trọng hệt như cha vậy đó. Với sức nặng như vậy thì Bắp Ngô nhất định sẽ được trân trọng ~