Tiêu Tự khiêu khích nhưng lại chẳng nhận được đến nửa ánh mắt của Thẩm Ngôn Lễ, chỉ thấy tôn đại Phật này ngồi trước bàn của mình, nhìn thoáng qua nội dung trên điện thoại rồi lại ném nó sang một bên.
Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn không mấy hứng thú với đề tài này, mấy lời khoe khoang của Tiêu Tự bị nghẹn lại nửa chừng, anh ta tự thấy không có gì thú vị nên dứt khoát cầm điện thoại ra ngoài ban công ký túc xá.
Thật ra giờ này vẫn chưa quá muộn, nhưng dù gì cũng đã qua mùa thu nên trời tối rất nhanh, bóng đêm dần nặng nề buông xuống, mấy chiếc đèn đường ở đối diện phòng ký túc xá cũng dần sáng lên.
Cách đó không xa, vài khung cửa sổ ở tòa nhà giảng đường cũng đang sáng đèn.
Không tính mấy sinh viên có tiết học tối, nhìn lướt qua cũng thấy bầu không khí quanh Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài vô cùng náo nhiệt.
Đuôi giường của Trình Dã Vọng ở đối diện với cửa sổ ký túc xá, tất cả mấy cái đèn trên sân bóng rổ ở bên đường đối diện đều được bật lên, sáng đến chói cả mắt.
Anh ấy bị ánh sáng chiếu vào làm cho không thể ngủ được nên dứt khoát ngồi dậy: “Tiêu Tự, cậu ở ngoài ban công à? Kéo rèm lại cái đi.”
Lúc này, Tiêu Tự đã xin lỗi Thịnh Tường xong, không biết giờ lại đang gọi điện thoại cho em gái xinh đẹp nào, tiếng tán tỉnh ve vãn của anh ta truyền vào phòng qua cánh cửa ban công nửa đóng nửa mở.
Tán gái rất hăng hái, tình anh em thì lại quên hết sạch.
Diệp Kinh Hàn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách chuyên ngành, cánh tay hơi duỗi ra, nhân tiện giúp Trình Dã Vọng kéo rèm lại, vừa kéo xong lại thấy Trình Dã Vọng muốn xuống giường thì không khỏi thấy khó hiểu: “Không phải cậu bảo muốn nhắm mắt nghỉ ngơi à? Tôi giúp cậu kéo rèm rồi mà sao cậu còn đi xuống?”
“Cậu nghĩ tôi muốn xuống chắc? Đèn sáng quá, cái đứa bên ngoài lại sến súa làm tôi không chịu nổi.” Sau khi xuống giường, Trình Dã Vọng lê dép đến trước ban công, chỉ trong chớp mắt, cánh cửa ban công đang khép hờ bị anh ấy đóng lại cái “cạch”.
Trình Dã Vọng mắng một câu “thằng chó” với bóng của Tiêu Tự, bàn tay cũng nhân tiện khóa trái cửa ban công lại.
Sau khi làm xong mấy động tác liên tiếp, anh ấy đi đến chỗ ngồi của mình, kéo ghế dựa ra.
“Hôm nay cậu về sớm nhỉ.” Trình Dã Vọng vỗ vai Thẩm Ngôn Lễ, nhân tiện đứng dậy lấy một bản vẽ ra khỏi ngăn tủ: “May mà cậu ở đây, giúp tôi xem cái này với.”
Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt nhìn thoáng qua: “Đống gì thế này?”
“Cậu nói chuyện kiểu gì thế hả? Đây là tác phẩm của tôi, tác phẩm lớn.” Trình Dã Vọng vừa nói vừa chỉ vào bản vẽ bị anh ấy vẽ thành một cục, không biết có phải bản thiết kế này bị nướng cháy đen sì trong đống muối hay không: “Nhưng cái này cũng không quan trọng, quan trọng là phương trình ở dưới, tôi tính đi tính lại mấy lần, lần nào cũng thấy sai sai.”
Trong ký túc xá chỉ có Thẩm Ngôn Lễ và Trình Dã Vọng là học cùng một chuyên ngành, nhiều lúc gặp phải khó khăn trong môn chuyên ngành, Trình Dã Vọng cũng không thể tìm đến hai người kia.
Tuy tốc độ giảng dạy sau khi khai giảng rất nhanh, nhưng tốt xấu cũng đã dần ổn định, các sinh viên trong lớp cũng đã có hiểu biết nhất định về trình độ của nhau.
Tuy Thẩm Ngôn Lễ nhìn trông không nghiêm túc, ngày nào cũng lười nhác, nhàn tản, nhưng anh lại là mẫu sinh viên được giáo sư trong ngành thiên vị hơn hẳn những người khác, không nước chảy bèo trôi, có cá tính, có thiên phú.
Hơn nữa, chuyên ngành này cần rất nhiều tiền tài và gia thế ủng hộ, xét thêm phương diện này, anh lại càng nổi tiếng trong học viện hơn.
Trình Dã Vọng ở trong cùng một phòng ký túc xá với Thẩm Ngôn Lễ, ngoài lúc cùng hẹn nhau chơi bóng, đa số thời gian còn lại, anh ấy đều lôi kéo Thẩm Ngôn Lễ nghiên cứu xây dựng mô hình.
Thẩm Ngôn Lễ không nhận tờ giấy mà chỉ nhìn lướt qua: “Có phải cậu nhầm lẫn ở đâu rồi hay không?”
“Tham số thiết kế tổng thể chủ yếu chỉ có ba cái, căn cứ tham số để suy ra tải trọng cánh máy bay và tỷ số lực đẩy trên trọng lượng, cần phải xác định chính xác từng đơn vị của tham số.” Thẩm Ngôn Lễ đặt một bên tay lên bàn, ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế: “Mỗi một tài liệu hướng dẫn đều không giống nhau, khi tính phải chú ý xem đó là kiểu mẫu nào.”
“Má!” Trình Dã Vọng nghe xong thì nhìn bản thiết kế, hình như anh ấy thật sự bỏ qua đơn vị trọng lượng: “Bố nó chứ, lần sau đến phòng thí nghiệm tôi thề nhất định phải đi theo cậu, đến lúc đó cậu nhớ tác thành cho tôi đấy.”
Trình Dã Vọng còn chưa nói hết câu, bỗng một cái đầu thò vào qua cánh cửa sổ khép hờ của ban công: “Tác thành gì cơ? Ai thành thế? Ai thành thế?”
“Sao ngày nào cậu cũng bắt lấy mấy trọng điểm vớ vẩn gì thế?” Trình Dã Vọng tiếp tục tính toán lại, anh ấy xua đuổi qua loa: “Liên quan gì đến cậu? Cậu đi tán gái tiếp đi.”
“Không phải là tôi tán xong rồi à?” Tiêu Tự giơ điện thoại lên, định đẩy cửa đi vào nhưng tay nắm cửa lại bị khóa chặt, không vặn ra được: “Đờ mờ, ai trong số mấy cậu khóa cửa lại thế? Tôi không vào được!”
Người khởi xướng Trình Dã Vọng không nói gì, chỉ thỏa thuê cười nhạo vài tiếng.
Lúc này, không có ai đến mở khóa cửa, Tiêu Tự đang định nghiên cứu cách leo cửa sổ, trong đầu bất chợt hiện lên tin tức anh ta vừa nghe những người khác nói trong điện thoại.
Tiêu Tự tựa vào bệ cửa sổ, nói với vào trong phòng ký túc xá, cố tình ra vẻ thần bí: “Tuần sau các cậu có đi xem đại hội khen thưởng tân sinh viên không?”
Diệp Kinh Hàn vốn không thèm ngẩng đầu lên, nhưng giờ lại chủ động hỏi: “Thứ mấy tuần sau thế?”
“Chiều thứ năm tuần sau, vừa đúng là ngày nghỉ của cả trường, không có tiết học.” Tiêu Tự bổ sung: “Tổ chức ở hội trường cho cả trường, đến lúc đó giáo viên và sinh viên đều có thể tới xem, muốn có chỗ ngồi thì phải giành từ sớm.”
Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ đứng dậy, đi ra khỏi ghế, chậm rãi đi đến gần ban công, hai tay đan chéo, hơi kéo vạt áo lên.
Tiêu Tự tóm được anh: “Lão đại có đi không, tôi chiếm chỗ cho cậu nhé?”
Thẩm Ngôn Lễ không buồn để ý mà cởi quần áo, để lộ vòng eo thon gọn, rắn chắc: “Cậu nghĩ tôi rảnh rỗi như cậu à?”
Nghe lời Tiêu Tự nói, Trình Dã Vọng cũng thấy tò mò theo, nhưng sau đó lại thấy khó hiểu: “Một đại hội khen thưởng bình thường mà thôi, sao còn phải tranh chỗ? Nó chiếm dụng thời gian ngày nghỉ, mọi người không trốn là may lắm rồi.”
“Cậu hiểu cái rắm, bởi vì đại diện tân sinh viên không bình thường nên mới phải tranh chỗ…” Tiêu Tự cười gian: “Đến lúc đó có tiết mục lên sân khấu phát biểu, có hoa khôi trường, lại còn là tiết mục sát cuối, tất nhiên mọi người sẽ ủng hộ rồi.”
“… Hoa khôi trường?” Một lúc lâu sau Trình Dã Vọng mới nhận ra: “Cậu nói Thịnh Tường à?”
“Đúng thế, tôi nghe em gái ở Học viện âm nhạc bảo thế, hình như là bên chỗ thầy cô tiết lộ tin tức.” Tiêu Tự nói xong rồi lại quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ, liên tục thúc giục anh, trong giọng nói có vẻ kiêu ngạo xưa nay chưa từng có: “Ê, con lại đây mở cửa cho ba đi, ba làm người lớn, không nhớ tội của con, có thể miễn cưỡng giúp con chiếm chỗ.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe vậy thì hơi ngừng động tác đang làm lại rồi quay sang nhìn Tiêu Tự.
Anh bước đến gần trong ánh mắt ngạc nhiên, vui sướng của Tiêu Tự, sau đó vươn tay, dứt khoát đóng cửa sổ lại.
“…”
Tiêu Tự - người đến cả cơ hội leo cửa sổ cũng đánh mất: ?
…
Nói đại hội khen thưởng tân sinh viên đến nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm.
Chẳng mấy mà thứ năm tuần mới đã đến.
Thịnh Tường lại đi tới hội trường quen thuộc theo sự dẫn đường của giáo viên.
Nhưng đại hội khen thưởng lần này không được tổ chức ở hội trường phân thành từng dãy theo bậc thang nhỏ hẹp như lúc trước mà được tổ chức ở hội trường chính rộng và thoáng, có sức chứa mấy ngàn người.
Phần trao thưởng cho sinh viên xuất sắc trong kỳ huấn luyện quân sự và trao học bổng nhập học cho tân sinh viên được gộp vào nhau, mỗi một khen thưởng của lớp chuyên ngành đều do học viện thống nhất nhận thay.
Ngoài ra, các tiết mục văn nghệ sẽ được xen kẽ vào giữa để hâm nóng bầu không khí, dù gì thì cả quả trình cũng phải tổ chức trong mấy tiếng đồng hồ.
Vì Học viện âm nhạc phải biểu diễn nên có rất nhiều người đến đây.
Tối qua, sinh viên của các học viện đã tập trung lại cùng nhau để diễn tập hai lần, đi ngang qua sân khấu.
Thứ tự của Thịnh Tường ở phần cuối đại hội, cô có gần năm phút phát biểu.
Trước đó cô từng có kinh nghiệm rồi, lần này cô dứt khoát chuẩn bị trước để có thể phát biểu mà không cần cầm giấy.
“Thịnh Tường, em lại đây nhận trang phục đi.”
Giáo viên phụ trách sau cánh gà vẫn là người lúc mới khai giảng, cũng đã quen với Thịnh Tường nên vẫy tay gọi cô qua.
Thịnh Tường vốn đang đứng một mình bên hội trường, nghe giáo viên nói vậy thì đi theo cô ấy.
Mấy bộ lễ phục đặt riêng cho từng sinh viên đều được dồn hết ở sau hậu trường, nhưng lần này có nhiều người biểu diễn nên lúc này ở đây rất ầm ĩ.
Giáo viên chen vào giữa mấy sinh viên, tìm giá treo quần áo theo số thứ tự.
Cô ấy lật tìm một hồi lâu rồi mới lấy một bộ lễ phục ra.
Lễ phục màu trắng ngà được thiết kế theo kiểu cúp ngực, hở vai, vạt áo hơi ngắn, phải mặc thêm một lớp áo bên trong.
“Này, em cầm đi thử xem sao.” Giáo viên đưa nó cho Thịnh Tường: “Là kích cỡ lúc trước em bảo trong wechat, không sai đâu đúng không?”
Thịnh Tường nhận lấy ướm thử: “Không sai, hẳn là vừa đấy ạ, cảm ơn cô.”
“Lát nữa cũng không cần phải thay vội, hôm nay lạnh như vậy, bộ này lại hơi mỏng nữa.” Dù gì cô ấy cũng là giáo viên hướng dẫn, có thể coi là kiểu giáo viên chuyện gì cũng quản lý, nói một lúc là sẽ phát ra “tình thương của mẹ” theo bản năng: “Chưa tới mùa đông là Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chưa mở hệ thống sưởi, em cố gắng chịu đựng một chút, thay đồ trước khi lên sân khấu cũng không sao.”
“Vâng ạ.” Thịnh Tường được quan tâm như vậy nên cũng nở nụ cười thật lòng: “Cô vất vả rồi ạ.”
“Khách sáo với cô làm gì.” Giáo viên hướng dẫn nhéo mặt cô: “Cô phải đi làm việc khác đây, còn có những sinh viên khác đang chờ cô, em nhớ căn thời gian cho chuẩn, đừng quên mất đấy.”
Thịnh Tường gật đầu, xách theo lễ phục đứng ở sau hậu trường một lát để trả lời tin nhắn của Ứng Đào.
Ứng Đào nói cô ấy lười xem mấy màn biểu diễn, sẽ đợi đến cuối chương trình rồi mới tới, chuyên môn tới xem cô phát biểu, nhân tiện chụp ảnh làm kỷ niệm.
Sau khi trả lời tin nhắn, Thịnh Tường cất điện thoại, ngồi tại chỗ trong chốc lát rồi lướt qua đám người đang cười đùa để đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời phía bên ngoài.
Thời tiết hai hôm nay không tốt cho lắm, nhiệt độ giảm rất nhanh.
Lớp sương mờ giăng kín, mây đen bay ngang qua ngọn cây, gió lạnh thổi mạnh làm cây ngô đồng nghiêng ngả, bầu trời u ám bên ngoài làm bên trong hậu trường của hội trường càng có vẻ sáng ngời hơn.
Gió lạnh chui vào qua khe cửa rộng, thổi thẳng vào chân làm Thịnh Tường ôm chặt lấy bản thân trong vô thức, cô chỉ muốn tìm góc nào đấy để chui vào rồi tranh thủ thời gian rảnh để nhẩm lại nội dung bài học chuyên ngành sáng nay.
Cô ôm lễ phục, chưa đi được vài bước mà bả vai đã bị người khác va mạnh một cái.
Thịnh Tường không đề phòng nên khó khăn lắm mới đứng vững được, cô duỗi tay xoa vai mình.
Không biết có phải bây giờ cô gái kia mới nhìn thấy cô hay không, vẻ mặt cô ta chẳng thay đổi gì.
Thịnh Tường nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây, sau đó Trần Niệm mới thong thả cất lời: “Ban nãy tôi không thấy ai, xin lỗi nhé.”
Thịnh Tường “ừ” một tiếng, nghĩ đối phương cũng đã xin lỗi nên gật đầu ra hiệu.
Đến khi đi được một đoạn, Thịnh Tường lờ mờ nghe thấy tiếng bàn tán sau lưng.
Tuy họ cố tình hạ giọng nhưng cũng không khó để nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
“Ấy, Niệm Niệm, người vừa nãy là Thịnh Tường đúng không?”
“Đúng, sao thế?”
“Không sao, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.
Lúc trước tôi thấy ảnh cậu ấy và Thẩm Ngôn Lễ trên diễn đàn, cuối cùng hôm nay cũng gặp người thật rồi, cậu ấy đẹp thật đấy, cậu quen cậu ấy à?”
“Tôi không quen, có thể đừng nói về chuyện này không? Tôi còn phải dẫn theo sinh viên trong học viện của chúng ta nữa.”
“Ồ ồ ồ, được được được, tôi không nói nữa, cậu là người bận rộn mà.”
Mãi đến khi đối phương đi xa, Thịnh Tường lại vỗ vỗ vai mới làm nó gần như trở lại bình thường.
Chẳng qua bị va phải như vậy cũng tốt, có thể khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
---
6 rưỡi tối, đại hội khen thưởng của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài bắt đầu.
Không ít người đi ra khỏi hậu trường, vì khoảng cách gần nên có thể mơ hồ cảm nhận được sàn nhà rung lên theo tiếng nhạc và tiếng ồm ồm của micro.
Mấy màn biểu diễn ở giữa lại càng ồn ào hơn, tiếng reo hò của khán giả vang lên, đôi khi to đến nỗi như muốn đâm thủng nóc nhà.
Thật ra sự kiện nào của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng đều rất náo nhiệt, chủ yếu là vì trường học thật sự bỏ công bỏ sức, mà đại đa số sinh viên cũng vui vẻ hưởng ứng.
Thịnh Tường yên lặng chờ đợi, đợi đến khi chỉ còn 40 phút nữa là đến bài phát biểu của cô, lúc này cô mới đứng dậy đi thay quần áo.
Phòng thay quần áo không ở trong hội trường mà là một gian phòng ở gần cầu thang, có một cây cầu bắc ngang qua hai phía, khi đi trên đó còn có thể tiện thể ngắm nhìn cảnh sông nước trong trường.
Càng gần thời điểm kết thúc đại hội khen thưởng càng không có ai đến nơi này.
Lúc này, hẳn là các tiết mục biểu diễn đều đã kết thúc, có lẽ trường học đang tuyên bố danh sách đoạt giải.
Thịnh Tường đi vào phòng thay quần áo, bên trong trống rỗng, mấy gian phòng đơn được ngăn cách đều đang mở rộng cửa.
Cô chọn bừa một phòng, khóa cửa lại, nhân tiện vắt lễ phục lên trên mép cửa rồi nhanh chóng thay quần áo.
Hình như bên ngoài có người đang đi tới, tiếng bước chân vang lên “cộp cộp”.
Có vẻ như có người đến để thay quần áo, Thịnh Tường không để việc này trong lòng.
Lúc này cô cũng đã cởi gần hết, chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng, những món quần áo cô vừa cởi ra thì được treo ở một bên.
Quần áo được treo chồng lên nhau, trong lúc nhón chân, cô lỡ quẹt phải một món đồ, làm nó rơi xuống đất.
Thịnh Tường dịch sang một bước để nhặt.
Ngay lúc cô khom lưng, một chậu nước đổ từ trên xuống ở ngay sát cửa, nó vang lên “rào” một tiếng, bắn tung tóe lên chân cô.
Thịnh Tường sửng sốt, sườn mặt cô ướt đẫm.
Cô còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn vội vã và hoảng loạn, tiếng bước chân vang lên rất to, chỉ mới vài giây đã hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Lúc này, cái lạnh bất chợt không ngừng ập tới mới làm Thịnh Tường hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tuy bản thân cô không bị ướt mấy, nhưng lễ phục vắt ở bên trên và quần áo cô treo ở một bên đều đã ướt đẫm một nửa một nửa, căn bản không thể mặc được nữa.
Thịnh Tường không kịp nghĩ nhiều như vậy, đầu ngón tay cô hơi run run.
Cô ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại để gọi cho Ứng Đào.
Tiếng chuông vang lên vài giây, đối phương không nghe máy.
Thịnh Tường: “Cậu có đó không? Tớ gặp phải chút sự cố, quần áo không dùng được nữa.
Cậu nhanh nhanh mang cái váy đến cho tớ với, giờ tớ đang ở phòng thay quần áo bên cạnh hội trường.”
Ứng Đào còn chưa trả lời, Thịnh Tường đợi một lát, thấy cứ vậy cũng không ổn nên dứt khoát cầm hết quần áo lên, chuẩn bị ra ngoài sửa sang lại.
Cô cụp mắt nhìn thời gian, cách lúc cô phải lên sân khấu còn 30 phút nữa, vẫn kịp.
May là cô chưa cởi hết quần áo, bây giờ còn còn một chiếc áo sơ mi để mặc.
Nếu sau đó thật sự không còn cách nào thì cô sẽ mặc lễ phục ướt một nửa lên sân khấu, chỉ cần bình tĩnh phát biểu thì sẽ không có vấn đề gì.
Trong lúc chờ đợi, Thịnh Tường cũng không nhàn rỗi, cô vén mấy sợi tóc ướt bên trán ra rồi nhanh nhẹn chỉnh lại quần áo.
Không biết phòng thay quần áo này có máy sấy không nữa.
Thịnh Tường đứng lên quan sát xung quanh, thấy quanh đây không có ai, cũng không thấy có máy sấy, cô dứt khoát đi ra ngoài vài bước, muốn đi tìm thử xem có gặp được ai có thể giúp cô hay không.
Ngay lúc cô xách đống quần áo ướt, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần.
“… Thịnh Tường?”
Thẩm Ngôn Lễ ngừng lại trước cửa, nghiêng đầu nhìn cô.
Trông cô hơi chật vật, không biết cô đang cầm cái gì trong tay mà có vẻ rất nặng nề.
Cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng trên người, có lẽ vì bị ướt một nửa mà áo sơ mi của cô trở nên trong suốt, dán sát vào da thịt, làm khung cảnh bên trong như ẩn như hiện.
Thời tiết rất lạnh, cô hơi ôm lấy bản thân, mấy sợi tóc ướt đẫm dính vào hai bên mặt cô trong khi cô run rẩy vì lạnh.
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn về hướng đó.
Đối phương không đứng tại chỗ lâu, anh quay người bước về phía cô, còn tiện tay đóng cửa phòng thay đồ lại.
Khi Thịnh Tường nhận ra giọng anh, cô chỉ kịp nhìn thấy động tác không hề do dự của Thẩm Ngôn Lễ.
Ngay lúc cô muốn cất lời, một chiếc áo khoác rơi xuống từ phía trên, phủ kín đầu cô lại.