Chiếc áo khoác phủ xuống kia có màu đen, mang theo mùi cơ thể của Thẩm Ngôn Lễ, để lộ hơi thở tràn trề sức sống đặc trưng của một thiếu niên trẻ, vừa thân quen vừa thoải mái.
Mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng đọng lại, quanh quẩn bên chóp mũi cô.
Trên áo khoác vẫn còn giữ lại một chút nhiệt độ cơ thể của anh, từ từ xuyên qua lớp quần áo truyền đến, vô cùng ấm áp.
Lúc này bầu không khí xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ, mặc dù hai người không lên tiếng nhưng mọi cử động đều bị phóng đại đến vô hạn, các giác quan trở nên vô cùng rõ ràng.
Tầm mắt của Thịnh Tường bị ngăn cản, cô không thể nhìn thấy người khác, chỉ có thể dựa vào tiếng hô hấp để xác định vị trí hiện giờ của Thẩm Ngôn Lễ.
Động tác trên tay anh vẫn không dừng lại, nhận thấy cô hơi run rẩy nên anh lại mạnh tay thêm chút, cách một lớp quần áo ấn lên người cô, tiện thể quấn chặt người cô lại.
Trước mắt là một thế giới mờ tối, tiếng hít thở của hai người cũng hòa quyện vào nhau.
Thịnh Tường cảm thấy hơi khó thở, cô hơi vùng vẫy, ló mặt ra từ khe hở bên hông áo khoác.
Bởi vì bị dồn ép một hồi nên mấy sợi tóc ẩm ướt của cô hơi lộn xộn một chút, trên khuôn mặt trắng như sứ phủ một lớp phấn hồng nhàn nhạt.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không nhìn cô, anh hơi cúi đầu, ánh mắt rơi vào bàn tay đang siết chặt lấy quần áo của cô: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại ăn mặc như vậy?”
Thật ra thì việc anh gặp được Thịnh Tường ở phòng thay quần áo bên này cũng xem như là một bất ngờ.
Buổi chiều giáo sư tìm đến Thẩm Ngôn Lễ, sau đó anh vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ.
Thấy sắp đến giờ, anh mới chậm rãi lên đường, định đi thẳng đến hội trường.
Sau đó, anh và Thịnh Tường tình cờ gặp nhau trên con đường hành lang dài này.
“Chuyện cũng không phức tạp… Thật ra thì cũng mới vừa xảy ra thôi…” Thịnh Tường lí nhí: “Quần áo tôi bị hắt nước hết cả rồi, không biết là có mặc được hay không.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong thì nhìn sang nơi khác, anh đứng dậy nhướng mày nhìn cô: “Quần áo bị hắt nước?”
Thịnh Tường gật đầu, tiện thể cũng từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, cô khẽ mím môi, né tránh ánh mắt của anh.
Chủ yếu là lúc nào cô cũng gặp phải anh trong thời điểm mấu chốt như vậy.
Vả lại, nửa người trên của cô gần như đã bị Thẩm Ngôn Lễ quấn lại thành một quả cầu, hai tay bị siết chặt vắt chéo trước ngực, hơi giống với tư thế của người sắp bị hành hình trong thời cổ đại, thật ra thì như vậy cũng không phải là quá thoải mái.
Cô chỉ mặc vẻn vẹn một chiếc váy như vậy, không nói đến chuyện nó quá mỏng manh mà một bên bị thấm ướt còn đang nhỏ giọt và dính chặt lấy người cô.
Cho dù cửa phòng thay quần áo đã đóng nhưng vẫn không thể ngăn được cơn gió se se lạnh len lỏi vào bên trong.
Rõ ràng là Thịnh Tường thấy lạnh hơn Thẩm Ngôn Lễ.
Song trước mắt, cô cũng không ý thức được việc cơ thể mình đang run lên nhè nhẹ từng đợt.
Thẩm Ngôn Lễ nhận ra động tác tự sưởi ấm mình trong vô thức của Thịnh Tường, anh nhìn thoáng quanh bốn phía, rất nhanh đã đưa ra suy đoán.
“Cậu buông quần áo trong tay ra đi.” Anh vừa nói vừa hất cằm về phía gian phòng thay quần áo bên cạnh, ra hiệu: “Vào phòng trong đi.”
Yêu cầu như vậy có hơi đường đột, lúc này Thịnh Tường cũng hơi bối rối: “...!Hả?”
“Cậu không cảm thấy lạnh sao?” Thẩm Ngôn Lễ nhíu mày nhìn cô xong cũng dứt khoát không nói thêm gì nữa, khẽ duỗi cánh tay dài ra rồi đẩy người cô sang một bên.
Anh lấy quần áo Thịnh Tường đang cầm trong tay, tiện thể đặt trên chiếc bệ cao trong phòng thay đồ, sau đó dẫn cô đi đến gian phòng bên cạnh, bản thân cũng theo sát cô bước vào, còn tiện tay khóa cửa lại.
“Bây giờ cậu định thế nào?” Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động: “Cách lúc cậu lên sân khấu diễn thuyết không tới nửa tiếng.”
Thịnh Tường cũng không suy nghĩ làm sao anh biết tường tận đến vậy, chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Cô dừng một lát, lại nói thêm: “Nhưng mà cũng không sao, hẳn là sẽ tới kịp.
Tôi vừa mới nhắn tin cho Ứng Đào, xem cậu ấy có thể chạy qua đây được không.
Nếu thật sự không được thì tôi cũng có thể mặc lễ phục ướt lên bục.”
“Đừng mặc quần áo ướt.” Giọng nói của Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi nhưng động tác lại rất rõ ràng.
Một tay anh cầm điện thoại di động, mở khóa màn hình tìm người: “Cô ấy không đến kịp cũng không sao, để tôi nhờ người đưa quần áo đến đây.”
Thịnh Tường vô thức muốn từ chối.
Như thể cô đã làm phiền Thẩm Ngôn Lễ quá nhiều lần rồi vậy.
Thẩm Ngôn Lễ như đoán được cô sắp nói gì, anh hơi nhướng mày: “Dù sao thì cả hai bên đều làm sẽ đảm bảo hơn.”
Anh nhanh chóng lướt danh bạ điện thoại, suy nghĩ giây lát thì vẫn quyết định lướt qua tên của Tiêu Tự, ấn tìm Diệp Kinh Hàn.
Chỉ chốc lát sau đã có người nghe máy.
Thấy dáng vẻ này của anh, lời nói của Thịnh Tường bị cắt ngang.
Thẩm Ngôn Lễ khẽ gật đầu rồi nghiêng đầu nghe điện thoại: “Đúng, không phải cậu biết Học viện Thiết kế sao? Cậu tìm một người nào đó trong câu lạc bộ rồi nhanh mang một bộ lễ phục đến phòng thay quần áo bên cạnh hội trường ngay bây giờ đi.”
Sau đó, không biết Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy cái gì, anh đột nhiên nhìn về phía cô: “Nói cho tôi biết kích thước của cậu đi.”
Anh nói ba từ cuối cùng với tốc độ rất chậm, còn kéo dài âm cuối.
Sau khi nói xong, anh quan sát cô một lát.
Một lúc sau, không biết đầu dây bên kia điện thoại nói cái gì, Thẩm Ngôn Lễ lại lên tiếng trả lời: “Ừ, nhanh lên một chút, tốt nhất là cố gắng trong vòng mười phút, khi nào đến nơi thì gọi điện cho tôi.”
Đợi đến khi cuộc gọi kết thúc, xung quanh dường như cũng đã yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bên trong không gian chật hẹp, chỉ có cô và anh.
Hai người đứng đối diện với nhau nên cũng có thể nghe rõ tiếng hô hấp của nhau.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn đang quan sát cô, ánh mắt anh bình thản lướt qua.
Cô gái cụp mắt không nói gì, lúc này không có những ràng buộc từ bên ngoài, chiếc áo khoác màu đen khoác trên người cô trông có vẻ hơi lỏng lẻo, để lộ chiếc cổ vừa thon dài vừa thẳng tắp của cô, lay động trong không trung tạo thành một đường cong trắng như tuyết.
“Cậu định làm đà điểu trước mặt tôi suốt à?” Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng: “Cứ cúi đầu mãi.”
Chuyện xem như là đã được giải quyết một nửa, Thẩm Ngôn Lễ dứt khoát tựa lưng vào cánh cửa ngăn phòng thay quần áo, lười biếng ngước mắt lên.
Lúc này Thịnh Tường cũng hiếm khi tranh cãi một chút: “Tôi không có mà…”
Cảm nhận được ánh nhìn càng lúc càng mãnh liệt của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước như bình thường nhưng cũng không nhìn anh.
Chỉ là nói như vậy nhưng cơ thể cô lại giống như có quán tính vậy, càng lúc càng co người lại, rúc vào trong quần áo.
Cách ví dụ của Thẩm Ngôn Lễ cũng xem như là phù hợp, động tác này của Thịnh Tường trong mắt anh lại hơi giống con đà điểu như những gì anh nói, tự chôn chính mình.
Dường như chiếc áo khoác màu đen kia chính là nơi trú ẩn của cô vậy.
Thẩm Ngôn Lễ cao hơn Thịnh Tường, bất kỳ động tác nhỏ nào của Thịnh Tường cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của anh.
Anh thấy vậy thì nhướng mày: “Cậu có che đậy cũng vô ích thôi.”
Thẩm Ngôn Lễ dừng lại một chút rồi bổ sung: “Vừa rồi lúc mới vào tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
“...”
Suy đoán trong lòng Thịnh Tường được xác nhận, cả người cô nháy mắt trở nên cứng đờ.
Trêu chọc đủ rồi, Thẩm Ngôn Lễ khẽ cười một cái rồi mới tiếp tục giải thích: “Cũng không phải là không có mặc gì, cậu sợ cái gì?”
Anh có thể nói hết trong một lần nhưng lại nói đứt quãng, cứ nhất định phải tách ra mà nói.
…
Bởi vì nơi này chỉ có hai người, hơi thở vang lên xen kẽ nhau làm cho không gian trong căn phòng thay đồ không lớn này dần trở nên ấm áp lên.
Ánh mắt Thịnh Tường thường xuyên rơi xuống chiếc áo khoác trên người mình.
… Thế mà anh còn đưa áo khoác cho cô.
Thịnh Tường suy nghĩ, hơi ngẩng đầu nhìn lên người phía đối diện, đến lúc này cô mới phát hiện rằng Thẩm Ngôn Lễ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.
Hai chiếc nút áo trên cùng lỏng lẻo, hơi mở ra để lộ một nửa đường xương quai xanh.
Cằm anh hơi nhọn, bờ vai gọn gàng, khung xương rắn rỏi.
Thịnh Tường suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi: “Cậu đưa quần áo cho tôi, vậy cậu không cảm thấy lạnh sao?”
Thẩm Ngôn Lễ vốn vẫn luôn gõ chữ trên màn hình điện thoại di động nhưng lại trả lời rất nhanh: “Không sao đâu.”
Ngay sau đó, giống như nghĩ đến chuyện gì, anh ngẩng đầu lên hỏi cô: “Cậu nói là quần áo cậu bị hắt nước, là do người khác làm sao?”
“Ừ…”
Lúc này cho dù với tính cách của Thịnh Tường, cô cũng không thể nói ra những lời đại loại như có lẽ người kia chỉ vô ý.
Đây rõ ràng là cố ý làm, còn cố tình chọn khoảng thời gian cô sắp lên sân khấu.
Quan trọng là nếu không phải đúng lúc đó cô khom người xuống nhặt quần áo thì ngay cả một lớp áo cuối cùng để che lại hẳn là cũng không còn nữa.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Ngôn Lễ đặt một ngón tay lên môi trả lời.
Thịnh Tường suy nghĩ một chút: “Dù sao thì chờ khi nào kết thúc rồi nói.”
“Được.” Thẩm Ngôn Lễ vừa mới mở miệng thì điện thoại di động của anh đã vang lên, tiếng rung rừm rừm rõ ràng va vào màng nhĩ.
Anh nhận cuộc gọi rồi lại nhìn cô một cái: “Cậu chờ một chút, tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu ấy không tìm được đường đến đây.”
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói xong thì hơi gật đầu với Thịnh Tường một cái, sau đó đẩy cửa phòng ra rồi đóng lại, đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Thịnh Tường biết hẳn là quần áo đã được đưa đến đây, cô cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô mở điện thoại di động của mình lên, phát hiện trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn Wechat.
Cô mở ra xem… Thì thấy tất cả đều là tin nhắn của Ứng Đào.
Ứng Đào: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Ứng Đào: “Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ứng Đào: “Mang một bộ váy đến cho cậu đúng không? Được rồi, tớ sẽ đến ngay.”
Ứng Đào: “Bé Tường! Cậu có chắc chắn là phòng thay quần áo ở phía sau hội trường không?”
Hẳn là Ứng Đào chỉ vừa mới nhìn thấy tin nhắn của cô, cô ấy vội vàng liên tục gửi mấy tin nhắn đến.
Sau khi nhìn thấy Thịnh Tường không trả lời, cô ấy cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Cũng không biết có phải vì cô ấy đang vội chạy đến đây không.
Thịnh Tường suy nghĩ một chút, nếu cô đã có quần áo rồi thì không cần phải làm phiền thêm một người khác nữa.
Thịnh Tường: “Cậu đang đến đây sao?”
Thịnh Tường: “Nếu chưa đến thì không cần phải phiền phức nữa, tớ đã giải quyết được rồi.”
Thịnh Tường: “Nhưng mà nếu cậu đang trên đường đi thì có thể đến thẳng hội trường, một chút nữa tớ sẽ lên sân khấu.”
Cô vừa mới gửi tin nhắn xong, không đến mấy giây sau, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị mở ra.
Theo tiếng động đột ngột, giọng nói của Ứng Đào cũng vang lên: “Bé Tường?”
Hẳn là cô ấy hô to một tiếng để tỏ ra có khí thế hơn nhưng sau khi hô to xong lại sợ làm phiền đến những người khác cũng ở trong phòng nên ngay sau đó, cô ấy nhanh chóng hạ giọng, đè giọng thật nhỏ: “...!Cậu có ở bên trong không?”
Đầu ngón tay Thịnh Tường còn dừng lại trên màn hình điện thoại di động, cô nghe thấy âm thanh nên mở cửa.
Cô chỉ để lộ một khe hở, đưa tay ra vẫy Ứng Đào: “Ở đây không có người nào khác đâu, tớ ở đây này.”
“A…” Ứng Đào nghe thấy, phải nhìn quanh một lúc mới thấy cô.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên trang phục của Thịnh Tường, cô ấy không khỏi hơi sửng sốt: “Sao cậu lại thành ra như vậy, chờ đã, cậu đang mặc cái gì vậy?”
Ứng Đào vừa nói xong thì xách túi quần áo định bước đến.
Cô ấy đến rất nhanh, hẳn là đã chạy từ bên ký túc xá tới đây, bây giờ vẫn còn hơi thở gấp.
Nhưng mà cô ấy còn chưa kịp đến gần thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân, hòa cùng với tiếng ồn khe khẽ khi cửa phòng thay quần áo mở ra cắt ngang mọi suy nghĩ kế tiếp của cô ấy.
Thẩm Ngôn Lễ thấy Ứng Đào đang ở đó, anh cũng không quá bất ngờ, đưa cho cô ấy một cái túi: “Đúng lúc, cậu đi vào thay quần áo giúp cô ấy đi.”
Ứng Đào đứng ngây người tại chỗ mấy giây, não đã ngừng hoạt động, cô ấy không hiểu được vì sao Thẩm Ngôn Lễ lại xuất hiện ở chỗ này.
Trong khe hở, Thịnh Tường nhỏ giọng hối thúc cô: “Cậu nhanh vào đi, sắp đến giờ rồi.”
“Hả? Ừ! Ừ!”
Ứng Đào nhận lấy cái túi trong tay Thẩm Ngôn Lễ kia, bước đi gượng gạo giống như là người máy vậy, cứng ngắc đi đến.